Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 1126 - Chương 1130: Huyền Quang Phân Thiên Sắc Q)

Chương 1130: Huyền Quang Phân Thiên Sắc q) Chương 1130: Huyền Quang Phân Thiên Sắc q)Chương 1130: Huyền Quang Phân Thiên Sắc q)

Hắn mỗi đêm đều ở trong phòng luyện kiếm, bỗng nhiên có một ngày, hắn làm đứt sợi dây trói buộc mình, sợi dây đó giống như bị kiếm trong lòng hắn cắt đứt, lúc gậy tre của hắn vung lên trong hư không, một con ruồi đột nhiên rơi xuống.

Niềm vui bắt đầu xuất hiện trong lòng hắn vì hắn biết rằng con đường mình đi bao nhiêu năm nay cuối cùng cũng đã thông suốt rồi.

Bất luận là thế giới nào, dù luật lệ có khắt khe đến đâu cũng không thể thoát khỏi ý chí con người, ý chí của con người mới là chủ tế.

Hắn tin chắc vào những gì mình đã nói khi bước vào thế giới này, rằng thân xác chẳng qua là một niệm tiêu tán mà thôi.

Hắn luyện kiếm ngày càng chăm chỉ hơn, cũng càng trở nên nghiêm túc và thận trọng hơn. Không còn luyện tập nhiều lần trong đêm như trước nữa, bởi vì hắn phát hiện uy thế kiếm pháp của mình có chút lớn, tựa như chấn động hư không rồi.

Cho đến một ngày, hắn chợt nhìn vào gương và thấy mình già đi rất nhiều, giống như một ông già hơn sáu mươi tuổi, trên đầu đã có tóc hoa râm. Hắn ý thức được mình đã tiêu hao quá nhiều tinh thần, sự tiêu hao thần hồn ý niệm đều cần thể xác nuôi dưỡng, mà thế giới này lại không có chỗ nào có thể bổ sung cho cơ thể, hắn càng không có khả năng cảm ứng được linh khí trong hư không để nuôi dưỡng thần hồn, vì vậy càng luyện càng già. Thế nhưng bản thân hắn cũng nhất thời không chú ý tới, bởi vì tinh thần quá hưng vượng, không cảm nhận được thân thể sắp sụp đổ. Cây gậy tre trong tay hắn bắt đầu trở thành một chiếc nạng thực sự, hắn không còn luyện kiếm nữa, hắn chỉ tu kiếm trong lòng. Thanh kiếm của hắn không mang được vào, nhưng kiếm tâm của hắn chưa từng mất đi. Bề ngoài hắn trông như một ông già, rất nhiều việc đã không làm nổi nữa rồi. Công việc của hắn bắt đầu được người khác tiếp quản, mấy năm gần đây có người mới đến, hắn đã có thể ở nơi này phơi nắng rồi, mỗi ngày đều ngồi dưới mái hiên phơi nắng, giống như một người chờ đợi cái chết. Lâu Cận Thần quả thực đang đợi, hắn đang chờ tín hiệu của Đạo Chủ. Thế nhưng, thời gian luôn trôi đi một cách vô tình tàn nhẫn. Lâu Cận Thần cảm thấy mình càng ngày càng già, thân thể già nua không còn bao nhiêu sức lực. Những người khác đang ở sau lưng hắn bàn luận về việc khi nào hắn sẽ chết.

Đôi khi hắn cũng tự hỏi rốt cuộc khi nào mình sẽ chết, nhưng hắn tin chắc rằng mình sẽ không chết vì già, cũng không nên chết vì già. Từ 'địa cầu' đến Yên Lam giới, rồi đến tinh không, ngoại trừ áp lực sinh tồn và khát vọng trường thọ lúc đầu, hắn hầu như không có bất kỳ áp lực nào về tuổi thọ, bởi vì hắn suốt dọc đường đã tiến lên vùn vụt, chỉ trong hai trăm năm ngắn ngủi, đã đi trên con đường mà người khác phải mất rất nhiều thời gian mới đi hết. Thế nhưng mấy năm sau, người khác phát hiện ra hắn tuy đã già nhưng không hề có ý định muốn chết, hắn vẫn phơi nắng hàng ngày, dù trời có mưa hắn cũng ngồi đó ngắm mưa nhìn sắc trời.

Một số người nói rằng hắn mắc bệnh Alzheimer rồi, hắn cũng để mặc người ta nói, mắt hắn bắt đầu xuất hiện những màng mờ, khiến mắt nhìn không còn rõ ràng nữa. Sự ngược đãi về thể xác mà hắn phải chịu trong những năm đầu đời đã ảnh hưởng đến tuổi già, khiến hắn trông yếu ớt hơn những người già khác. Nhưng sau khi những người già khác lần lượt chết già, hắn vẫn không chết, dần dần hắn trở thành người già nhất trong trang trại. Ngày hôm nay, hắn ngồi sau bệ cửa Sổ trong phòng và ngắm mưa. Lúc này đang là mùa hè, mưa bất chợt kéo đến, sấm sét vang rền, một tiếng nổ vang, đôi mắt vốn đã bị váng mây che phủ của hắn lóe lên một cái, hắn dường như nhìn thấy một quả cầu sấm sét nổ tung trong căn nhà. Sau đó hắn cảm giác được có người xuất hiện ở đây. Tai hắn ù đi và không thể nghe thấy gì cả. Nhưng trong lòng hắn lại vang lên một thanh âm:

"Ngày sinh nhật."

Trong lòng Lâu Cận Thần khế động, nhưng chỉ một chút thôi, giống như làn gió nhẹ thổi qua ao mùa thu rồi gợn sóng. Hắn không nhúc nhích, tiếng sấm vẫn ầm ầm nhưng không còn chói tai như trước nữa. Hắn ngồi ở đó, ngắm nhìn tia chớp và sấm sét trong đám mây đen trên bầu trời. Vừa rồi hắn tựa hồ nghe được cái gì đó, lại tựa như không nghe thấy gì, nhưng tin tức xuất hiện trong lòng kia lại là thật, nếu như không nghe thấy, cho dù là ảo giác, ngày sinh nhật' đột nhiên xuất hiện thêm kia cũng chính là thông tin mà hắn đang chờ đợi. Ngày sinh nhật là sinh nhật của ai? Chỉ có một, đó là 'Ngày sinh nhật của Thượng Thương, ngày sinh nhật của ông ta trên thế giới này là ngày gì? Đó chính là ngày chuyển giao giữa năm cũ và năm mới ở thế giới này. Trên thế giới này không có những ngày lễ, ngày lễ duy nhất chính là năm mới. Vẫn còn hơn ba tháng nữa. Nhưng kể từ ngày đó, tai hắn bắt đầu ù đi, như thể bị tiếng sấm sét làm hỏng.
Bình Luận (0)
Comment