Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 1131 - Chương 1135: Thương Thiên Đã Chết (4)

Chương 1135: Thương Thiên đã chết (4) Chương 1135: Thương Thiên đã chết (4)Chương 1135: Thương Thiên đã chết (4)

Yến Xuyên đương nhiên sẽ không chạy trốn, hắn biết Lâu Cận Thần không thể đả thương mình, trong tiếng kiếm ngâm,

trong mắt hắn ta, một vùng ánh sáng rực rỡ.

Chỉ cảm thấy nếu một kiếm này thực sự lao về phía mình, mình căn bản sẽ không thể chống cự được.

Tuy nhiên, dù vậy, hắn ta cũng hiểu rằng đây là Lâu Cận Thần trọng thương trở về."Keng!"

Kiếm quang kia rơi vào trong viện, cắm xuống đất.

Yến Xuyên cuối cùng cũng nhìn rõ ràng, kiếm quang này không phải là kiếm quang thật sự, nhưng nó lại không phải là hư ảo thuần tuý mà là kết hợp giữa ảo và thực.

Mà hiện tại, vùng kiếm quang này của hắn tựa hồ không cách nào khống chế được, đầu trước buộc chặt, đuôi sau tản ra, giống như một đóa hoa ánh sáng, giống như cây hoa tươi tốt, rễ cây ở phía dưới buộc chặt, nhưng phía trên lại như hoa tản ra.

"Quán chủ, giữ chặt sơn môn, sắc trời sắp đổi!"

Sau khi giọng nói của Lâu Cận Thần truyền đến, cũng không có tin tức gì. Trong lòng Yến Xuyên căng thẳng, hắn ta sẽ không nghi ngờ lời nói của Lâu Cận Thần. Thế là, hắn lập tức triệu tập đệ tử trong quan, dặn mọi người đừng tuỳ tiện rời đi, ngay khi mọi người đang ngạc nhiên khi một nhân vật truyền kỳ như Lâu Cận Thần trọng thương trở về từ trong tinh không, những người có linh cảm nhạy bén bắt đầu cảm nhận được những thay đổi của thiên tượng'. Đầu tiên dường như có những gợn sóng lăn tăn, trong giác quan linh cảm của bọn họ như thể có gió thổi vào. Gió ở đây là cơn gió lạnh thoảng qua khiến người ta rùng mình. Đây không hẳn là lạnh, nhưng mọi người đều cảm nhận được một loại cảm giác nguy hiểm ăn sâu vào xương tủy. Sự thay đổi này diễn ra rất nhanh, như thể nó chuyển từ mùa thu sang mùa đông khắc nghiệt chỉ trong một đêm, gió lạnh thổi lên, bông tuyết bay phấp phới, bầu trời bị mây đen che phủ."Trời thay đổi rồi."

Đây là suy nghĩ trong lòng của một số người, thế nhưng lúc này Yến Xuyên sớm đã triệu tập người trong môn lại, giữ chặt sơn môn. Hắn ta nhìn lên bầu trời, đột nhiên có một âm thanh răng rắc vang lên, bầu trời như thể đang nứt ra. Tuy nhiên, đầu của mọi người bắt đầu đau nhức, và sau đó bọn họ nghe thấy tiếng gió bên tai. Không, đó không phải là tiếng gió mà là những tiếng thì thầm và tiếng hô gọi không rõ nguồn gốc, thần hồn trên người mọi người như đang dị hoá, đang thức tỉnh, bọn chúng quay lại nuốt chửng xác thịt, sinh ra một sinh mệnh mới. Thế nhưng phần nhiều đã trực tiếp chết đi, ngã xuống đất, thối rữa trong lòng đất, toàn bộ người trong Yên Lam giới đều như vậy mà những tinh thể khác cũng như thế. Hầu hết mọi người đều căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng những người biết chuyện đều hiểu rằng 'Thương Thiên đã xảy ra chuyện rồi, chẳng bao lâu sau, tất cả những người còn sống đều biết rằng trời đã chết rồi. Bầu trời càng lúc càng tối, như thể bóng tối đã nuốt chứng tinh thể này, Yến Xuyên có một loại cảm giác, cảm thấy mình tiến vào trong U Vọng rồi. Mặc dù hắn ta chưa bao giờ đến đó nhưng cảm giác này giống như mô tả mà hắn ta đã nghe qua, thực sự bị hư vọng nuốt chửng rồi sao? Pháp quang trong Ngũ Tạng Quán bị áp chế rồi, mà bóng tối vô biên khiến tất cả người của hắn ta đều không thể nhìn rõ tình hình bên ngoài. Ngũ Tạng Quán nằm cạnh Quần Ngư Sơn, bỗng một ngày, có một nữ tử mặc áo choàng trắng xám bước ra khỏi núi, tay cầm một pho tượng thần trắng ngọc bích. Giữa lông mày nàng có nỗi bi thương nhưng đồng thời cũng rất kiên cường.

Pho tượng màu trắng ngọc bích trong tay nàng tỏa ra thần quang, xua tan một vùng bóng tối. Nàng xuất núi, nhìn thấy một đường ánh sáng chọc trời. Nàng đã nhìn thấy đường ánh sáng này khi nó rơi vào Yên Lam giới, thế nhưng nàng không lập tức tới ngay, có hai nguyên nhân, trong đó một là nàng sợ Lâu Cận Thần xảy ra chuyện gì đó, vì vậy không dám tới xem, nguyên nhân khác chính là cảm thấy nếu như không có chuyện gì, Lâu Cận Thần cũng sẽ tới. Tuy nhiên, nàng còn chưa đợi được người tới, trời đã biến đổi rồi, cả thế giới đều chìm vào bóng tối hoàn toàn. Mà những nhím gai tinh bên cạnh nàng kia, con nào con nấy hoặc là điên loạn, hoặc là chết đi, những người thân, tộc nhân trước đây không còn ai liên lạc với nàng nữa. Nàng chỉ có thể đến Ngũ Tạng Quán này.

Trong bóng tối, nàng cầm trong tay bức tượng bạch ngọc do Lâu Cận Thần để lại, xua tan bóng tối và tìm thấy Ngũ Tạng Quán. Yến Xuyên đương nhiên sẽ không cự tuyệt nàng và để nàng đi vào. Nàng nhìn thấy đường kiếm quang cắm trong sân viện kia, không nhìn thấy người, thế nhưng nàng lại cảm nhận được rõ Lâu Cận Thần đang ở đây. Nàng cầm pho tượng bạch ngọc trong tay, từng bước tiến lại gần, pho tượng thần bạch ngọc này là thứ Lâu Cận Thần để lại cho Bạch Tiểu Thích lúc hắn rời khỏi giới này, trong này có một đường thần niệm của hắn, lúc này khi vừa tiến lại gần, ánh sáng phía trên đó càng mạnh hơn. Bạch Tiểu Thích không cử động nữa, bởi vì nàng cảm nhận được kiếm ý sắc bén, dường như cắt đứt mọi thứ, mà pho tượng thần bạch ngọc nàng đang cầm trong tay lại bay lên, rơi vào trong vùng kiếm quang đó, bị kiếm quang bao bọc và trôi nổi trong đó. †ruyendichvip.com
Bình Luận (0)
Comment