Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 1132 - Chương 1136: Thương Thiên Đã Chết (5)

Chương 1136: Thương Thiên đã chết (5) Chương 1136: Thương Thiên đã chết (5) Chương 1136: Thương Thiên đã chết (5)

Lúc này, trong lòng Bạch Tiểu Thích lại vui vẻ, bởi vì nàng biết, chí ít Lâu Cận Thần chưa rơi vào trạng thái ngủ say hoàn

toàn kia.

Nàng cũng không rời đi nữa, chỉ ngồi dưới vùng kiếm quang này, trời đang vỡ ra.

Cả thế giới như đang rung chuyển, đang chấn động, mọi người thậm chí còn nghĩ rằng Yên Lam giới này sẽ sụp đổ.

Trong Ngũ Tạng Quán cũng có người chết, chết một cách đột ngột, cũng có người đột nhiên dị biến thành quái vật, sau đó bị những người khác liên thủ giết chết.

May mà ở đây có Yến Xuyên toạ trấn, lúc có dị biến trở thành quái vật khó đối phó, Yến Xuyên ra tay đều có thể thiêu chết nó.

Người ở đây đang dần dần già và chết đi, chỉ có một số ít người có cảnh giới cao là còn sống. Yến Xuyên nhìn bầu trời, nơi sinh sống của hắn ta đã bị phân tán trong cơn thủy triều đen tối này. Hắn ta cố gắng nhìn thế giới này một cách rõ ràng, nhưng hắn ta không thể nhìn rõ. Một vùng kiếm quang dựng ở đó kia lúc này đã đông đặc lại rất nhiều, không còn là kiếm quang lúc ẩn lúc hiện nữa mà ngưng tụ thành một cái cây kiếm.

Ngũ hành tinh kim chỉ khí tụ tập trong kiếm quang, kết thành nhánh cây, có một số nơi giống như lá, có một số nơi giống như hoa, giống như quả, giống thật mà lại là giả, đan kết lại với nhau. Bạch Tiểu Thích ngồi dưới gốc cây kiếm đó, bảo quang trên người dung hoà làm một với kiếm quang một cách hoàn mỹ, lặng lẽ thiền định. Không biết đã qua bao lâu, nhưng từ sâu trong bóng tối, có một đợt thủy triều cực lớn ập đến. Yên Lam giới không ngừng bị chia cắt trong làn sóng đen tối vô hình này, cuối cùng chỉ còn lại Hỏa Linh Quan nguyên bản nhất kia. Các đệ tử đều đã chết rồi. Ngay cả khi được ánh sáng của cây kiếm bảo vệ, bọn họ vẫn không thể sống sót. Yến Xuyên ngồi trong phòng, bên tai dường như nghe thấy một giọng nói cổ xưa:

"Thượng Thương, cuối cùng cũng chết rồi, thiên địa trở lại sự hỗn độn."

Trong một vùng hỗn độn này, bóng tối không còn dày đặc nữa mà giống như sương mù. Nếu có một con mắt có thể nhìn xuyên qua bóng tối, nó sẽ nhìn thấy chút đốm sáng trong bóng tối vô biên này. Mà trong những đốm sáng này lại có sinh mệnh tồn tại. Khi sự hỗn độn chia cắt thiên địa, những sinh mệnh tồn tại này là những sinh mệnh tiên thiên. Trong vùng bóng tối vô biên này, có một vầng trăng khuyết một góc treo lơ lửng trong bóng tối. Tiết Bảo Nhi nằm trong Tố Nguyệt Cung bị đánh phá mất một nửa, trên người nàng đầy máu, thắt lưng bị một lưỡi dao sắc bén cắt đứt, máu tươi chảy khắp sàn nhà. Nàng đã cố gắng hết sức để bịt lại máu và ý chí của mình. Tố Nguyệt Cung bị tấn công, bọn họ đã liều chết chống trả, lúc này mới giết được hết kẻ thù. Nhìn thân dưới bị chém đứt của mình, nàng nhắm mắt lại và bắt đầu thi triển xà thân huyền biến chỉ pháp của Tố Nguyệt Cung.

Máu ở nửa thân dưới của nàng bắt đầu ngừng chảy và một cái đuôi rắn dân mọc ra. Nàng đổ một nắm đan dược trong túi bảo bối vào miệng, nghỉ ngơi một lát rồi bắt đầu quan sát xung quanh, trong lòng không khỏi cảm thấy đau xót, bởi vì sư phụ Liên Vân của mình đã chết bên cạnh mình rồi. Nàng nhớ rằng có một đường pháp quang xông về phía mình, thế nhưng Liên Vân sư phụ đã chặn nó lại. Liên Vân nói, ngươi là được ta dẫn ra, ta từng nói bảo vệ ngươi, có chết cũng là ta phải chết. Tiết Bảo Nhi muốn khóc, nàng muốn đi tìm Lâu Cận Thần, thế nhưng trong bóng tối rung chuyển này, nàng biết mình đã mất phương hướng, và nàng chắc chắn rằng mình đã lạc lối trong bóng tối này.

Hổ Đầu Thành đã trở thành một đống đổ nát, mà lông trên người Hổ Quân đã rụng đi rất nhiều, có một số chỗ đang chảy máu, có chỗ đã cháy đen, ông ta nằm trong đống đổ nát, chỉ có cái bụng phập phồng mới có thể nhìn ra được ông ta đang còn sống. Ông ta vốn không muốn tham gia vào trận chiến giữa Đạo Chủ và Thượng Thương, nhưng cuối cùng cũng không thể kiềm chế được, thế là, ông ta phải chịu sự vây đánh dữ dội. Một người tên là Quy Lâm, trong cơ duyên đã tình cờ trốn vào một cái chai, cái chai đã trôi nổi trên thế giới này không biết bao nhiêu năm rồi. Hắn ta phát hiện ra rằng vậy mà bên trong đó lại có một vùng thiên địa.

Huyền Thiên Tông tất nhiên không thể tránh khỏi việc tham gia vào trận chiến này, hơn nữa bọn họ tự loạn trong nội bộ trước, ở trong tông môn đột nhiên bắt đầu chém giết, cuối cùng, khi trời biến đổi, cũng không có ai có thể ngăn chặn được chấn động của việc trời vỡ. Khổng Sinh đang ngồi trên một ngọn núi, toàn thân phát ra ánh sáng ngũ sắc, sâu trong huyết mạch nàng dường như có thứ gì đó đang thức tỉnh, trên mặt nàng bắt đầu mọc lông, cơ thể nàng biến hóa một cách không thể kiểm soát, vặn xoắn thành một con khổng tước. Một người đột nhiên lao ra từ trong hư không, thân hình to lớn, pháp tướng như trời đất, chộp về phía con khổng tước kia, nhưng lại nhìn thấy móng của con khổng tước giơ lên, thân ảnh lắc lư, nó trở nên càng khổng lồ hơn, giống như một yêu thân trong trời đất, tóm lấy người kia dưới móng mình.

Người đó không ai khác chính là Thi Vô Tà. Quốc sư Tam Sách và vùng Vô Tận Sơn kia đều đang phát sáng trong sự hỗn độn, ông ta đã bảo vệ một số lượng lớn người, giống như thần tiên trong núi. Đồ Uyên đứng trên một tòa thành khổng lồ, trên đầu thành có hai chữ lớn đã nứt là Phục Đô, quần áo trên người hắn ta rách nát, Thất Bảo Như Ý của hắn ta cũng bị đánh gãy chỉ còn một nửa, đầu tóc rối bù, lông mày chảy máu, dưới chân hắn ta, một bộ thi thể ở cạnh hắn nhiều năm đã nát vụn nhưng vẫn từ từ bò dậy.

Có điều, thi thể của Phục Độ Đại Đế lại trôi nổi trong hư không, dài hơn trăm trượng, giống như một ngọn núi, đã xác định là chết rồi. Trong lòng Đồ Uyên không mấy vui vẻ, bởi vì đệ tử hắn ta tìm kiếm bao năm nay vẫn chưa tìm được.

Kỳ thực, hắn ta sớm đã không còn ôm hy vọng nữa, chỉ là khí tức trong lòng kia vẫn bất bình, cho đến hiện tại, hắn ta đã giúp Đạo Chủ đánh nát Thượng Thương, nói cho những người muốn giết mình biết, thiên mệnh không phải không thể làm trái. Từ tất cả những gì hắn ta nhìn thấy và cảm nhận được này, hắn ta có thể khẳng định trời nhất định bị phá vỡ rồi, Thượng Thương có lẽ đã chết thật rồi, Đạo Chủ có lẽ cũng chết rồi. Toàn bộ tinh lực của hắn ta đều được dùng để chiến đấu với Phục Đô Đại Đế.

Hắn ta không đi nữa mà bước xuống từ đống đổ nát trong thành, để mặc thủy triều đen tối quét qua thân thể, toàn thân hắn ta sáng như ngọc, một bộ cương thi đứng sau người hắn ta. Bóng tối rộng lớn, mênh mông vô tận.

Trên con đường trường sinh của người tu hành luôn đi kèm với sự nuối tiếc, mà cô độc là vĩnh hằng. Vùng thiên địa hỗn độn này đang chờ đợi một người khai thiên lập địa, phân định đục trong.

Bình Luận (0)
Comment