Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 121 - Chương 121: Thu Quỷ (4)

Chương 121: Thu quỷ (4) Chương 121: Thu quỷ (4)

Nơi này, là sườn núi Mã Đầu, Lâu Cận Thần đột nhiên hiểu được, nhưng lại có cảm giác ngột ngạt bao trùm lấy mình, cổ hắn chẳng biết từ lúc nào đã bị quấn chặt lấy, cả người đều bị treo trên không trung, lúc này hắn giống như là thành một trong trăm ngàn người bị treo cổ tại thôn kia.

Những gì nhìn thấy cũng là xà ngang và nóc nhà, hắn không cách nào hô hấp.

Sâu trong nội tâm cảnh niệm nguy hiểm điên cuồng dâng, làm cho hắn lập tức căng thẳng, hình dung ra mặt trời.

Hơn nữa còn không phải là mặt trời ngày mắt thường nhìn thấy, mà là mặt trời hắn từng dùng kính thiên văn nhìn thấy.

Nháy mắt, trong không khí, dâng lên hỏa diễm, hỏa diễm hóa một đầu giao long, dọc theo kinh mạch lao lên, phá vỡ ảo cảnh.

Khi hắn hai mắt thấy rõ bên ngoài, phát hiện mình đã bị treo ở trên cây, pháp niệm vừa nghĩ tới, dây thừng quấn quanh trên người liền bắt đầu thiêu đốt.

Nguyên bản dây thừng mang đến một cỗ ảo giác mê hoặc lòng người bị khu trừ, dây thừng bắt đầu thiêu đốt, Lâu Cận Thần có thể cảm giác được dây thừng buộc ở trên người mình phảng phất đang rên rỉ, oán khí bao trùm lấy nó, một tia "Linh" tính được "Thần linh" giáng lâm mà sinh ra, ở trong ngọn lửa giãy giụa sợ hãi.

"Dám phá hủy bảo bối của ta." Bạch phó bộ đầu từ khi rèn ra sợi dây này, hắn liền dùng nó để giết người, có rất ít người có thể thoát ra, cũng không có ai gặp nguy hiểm bị sợi dây của hắn phá hủy.

Nó cảm nhận được sự khủng bố của ngọn lửa, mà Lâu Cận Thần lại rõ ràng cảm giác được, sợi dây thừng này đang nhanh chóng được cởi ra, sau đó sau đó bay về phía Bạch Phó bộ đầu như muốn chạy trốn.

Lâu Cận Thần không hề do dự, người ở trong hư không đạp một cái, nguyên khí như sóng cuồn cuộn, một kiếm chém ra, một đạo kiếm quang màu vàng cắt qua hắc ám, ý chí trong kiếm quang này ẩn chứa khí tức liệt dương, cho nên là màu vàng, kiếm quang này vừa có kiếm khí ngưng luyện, lại có ý thiêu đốt.

Kiếm gầm lên một tiếng, nháy mắt đã đến trước mặt Bạch phó bộ đầu, hắn vừa mới cầm trong tay dây thừng treo mạng, còn chưa kịp xem kỹ, kiếm quang đã đến trước người, chỉ có thể đem đao trong tay mà ngăn cản.

Tranh!

Kiếm quang đánh vào lưỡi dao, gãy thành hai mảnh rưỡi, nhưng cũng không có tan biến, hắn dung sức ngửa ra sau, một vệt kiếm quang vẫn là chém rụng búi tóc của hắn, vệt khác vạch trên vai của hắn, một cỗ cảm giác đau đớn nóng bỏng truyền đến, tóc thực sự là thiêu đốt lên.

Trong lòng vừa sợ vừa kinh hoảng, bên tai nghe được tiếng kiếm gầm mạnh mẽ, giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một luồng kiếm quang, như từng đóa kim diễm, tự hướng mà xuống bao phủ chính mình.

Hắn vội vàng lui về phía sau, trong lúc lui, đao trong tay thuận thế dùng Tàng Phong Giá Vũ tiếp lấy khóa não che đầu, dưới chân biến hóa, cả người ở trong cánh rừng tối tăm, như cuồng phong cuốn rừng, đao quang bao phủ lấy mình, trong nháy mắt người đã lui bảy mươi ba bước ở trong rừng.

Đinh đinh đinh!

Trong tiếng đao kiếm va vào nhau, hắn chỉ cảm thấy trên người mình có thêm vài chỗ đau nhức, cũng không còn muốn chiến đấu nữa, muốn mạnh mẽ sử dụng độn pháp bỏ chạy, lại đột nhiên cảm thấy khí lực toàn thân tiêu tan, há mồm thở dốc, cúi đầu nhìn, ngực chẳng biết lúc nào đã trúng kiếm.

"Ta..."

Máu tươi theo thân thể của hắn ào ào chảy, hắn còn muốn kiên trì, cũng đã không còn sức, hắn ngã xuống mặt đất, sợi dây thừng màu xám, trên mặt đất như rắn đồng dạng vặn vẹo muốn chạy trốn, lại bị một chân giẫm lên, không cách nào thoát ra được.

Lâu Cận Thần nhặt nó lên, nó muốn giãy thoát, Lâu Cận Thần kéo một mảnh vải bao bọc trên người trên mặt đất quấn lại, liền yên tĩnh lại.

Hắn đem người này lật lại, đối phương đã không còn ẩn thân, thấy rõ khuôn mặt, nhưng vẫn như cũ không nhận ra người này. Hắn lại lục soát trên người đối phương, cũng không có gì đặc biệt.

Chống kiếm mà đứng, nhìn về phía hắc ám trong rừng, một nữ tử với lục quang khắp người bước ra .

Nàng không đuổi kịp Từ Tâm.

Chính là Miêu Thanh Thanh hắn từng gặp qua, Lâu Cận Thần đây là lần thứ hai gặp, nhưng Miêu Thanh Thanh lại là lần thứ ba gặp hắn.

"Người này là ai? Ngươi có biết hắn không?" Lâu Cận Thần hỏi. Hắn không hỏi tại sao Miêu Thanh Thanh lại ở đây. Theo suy nghĩ của hắn, một người tu luyện, nhất là người có tu luyện đệ nhất cảnh 'Mộc mị', nhất định sẽ ở lại núi rừng nhiều năm.

Miêu Thanh Thanh nhìn người trên mặt đất, suy nghĩ chốc lát rồi nói: "Hắn hình như là Bạch phó bộ đầu của Thành Tù Thủy."

Lâu Cận Thần cau mày, nói: "Phó bộ đầu của Thành Tù Thủy, sao lại tới nơi này, hơn nữa còn tu luyện thần pháp giống như Từ Tâm?"

Hắn mặc dù không có nhìn thấy khuôn mặt người còn lại, nhưng là hắn có thể khẳng định là Từ Tâm.

"Việc này, vẫn là cần mau chóng báo cho Thành Tù Thủy đi." Miêu Thanh Thanh nói, nàng nhớ đến chính mình lúc trước nghe được, cảm thấy cái này Bạch phó bộ đầu trên người có đại bí mật.

Bình Luận (0)
Comment