Sau đó hắn lại nhìn thấy hai con nhím, giơ hai chân chào hỏi mình, nhưng bước chân của hắn cũng không hề dừng lại, rất nhanh đã đi tới bên giường, chứng kiến dáng vẻ chật vật của Quan Chủ, tóc râu đều bị đốt sạch không còn mấy cọng, khắp nơi trên người đều là bỏng.
Trong nháy mắt trong lòng hắn đã dâng lên một cỗ lửa giận mãnh liệt.
Đè nén lửa giận trong lòng xuống, tỏ vẻ cảm ơn với Bạch Tam Thứ, bởi vì vết thương đều đã được đắp thuốc, chắc chắn là y thuật của Bạch Tam Thứ, lại hỏi Bạch Tam Thứ thương thế của Quan Chủ như thế nào.
"Thiếp thân cảm thấy, thương thế của Quan Chủ cũng không phải vấn đề gì lớn, chẳng qua..." Những lời sau đó của Bạch Tam Thứ, Lâu Cận Thần đã đoán ra được, bởi vì hắn đã biết được từ chỗ của Quý phu tử, tâm quỷ của Quan Chủ đã bị lấy đi.
"Lâu Cận Thần, ngươi đã trở lại rồi." Lúc này Quan Chủ đột nhiên lên tiếng, những người khác vội vàng vây quanh, bởi vì đây là lần đầu tiên Quan Chủ mở miệng nói chuyện sau khi bị thương.
Lâu Cận Thần nghe được một tia bất lực trong giọng nói của Quan Chủ, hắn đột nhiên phát hiện, Quan Chủ ngày thường ít nói, có vài phần phong phạm của cao nhân, nhưng thật ra cũng là một lão đầu cô đơn bất lực.
Hắn lúc này cực kỳ giống một lão nhân đột nhiên ngã bệnh, đang chờ đứa nhỏ trưởng thành duy nhất trở về nhà.
"Quan Chủ, ta đã trở lại." Lâu Cận Thần đi tới bên cạnh Quan Chủ, nói. Hắn dựa vào gần, lại phát hiện trong mắt Quan Chủ ngấn lệ quang.
"Ngươi kêu bọn họ đi ra ngoài hết đi." Quan Chủ nói, giọng nói của hắn không lớn, nhưng vẫn bị mọi người nghe thấy được, không đợi Lâu Cận Thần kịp nói gì, bọn họ đã xoay người đi ra ngoài, cũng nhẹ nhàng đóng cửa lại.
"Lâu Cận Thần, tâm quỷ của ta đã bị người ta thu mất rồi." Quan Chủ mang theo một tia bi thiết nói, Lâu Cận Thần chưa bao giờ thấy qua bộ dáng này của Quan Chủ, trong lòng hắn cảm thấy xúc động không thôi...
"Ta là tiều phu dưới chân núi Ngọc Sơn, hai mươi bảy tuổi vô tình học được luyện khí pháp, không biết chữ, cũng không biết ý, nên vừa chặt củi kiếm tiền, vừa dùng tiền chẻ củi nhờ người dạy đọc. Năm ba mươi ba tuổi, lúc đó mẹ ta qua đời, nhưng ta chẳng làm được gì cả, cũng chưa lập gia đình. Ta không tiết kiệm được đồng nào. Mẹ ta qua đời trong nỗi lo âu, còn ta chính là kẻ bất hiếu."
"Sau đó, ta lưu lạc khắp nơi, tìm pháp khắp nơi. Mỗi khi biết có người giảng pháp, đều đi nghe, nhưng cuối cùng luyện khí không thành, không thể chế ngự được vọng tưởng của mình. Ánh mắt mẫu thân lúc lâm chung, một mực khắc sâu ở trong lòng của ta, khiến ta chẳng những hàng phục không được vọng niệm, tất cả tinh hoa cuối cùng đã tu luyện được đã rải rác khắp trời đất."
"Cho đến khi ta trợ giúp một vị đại nhân vật ở Ngũ Tạng Thần Giáo, hắn truyền cho ta 'Điểm tâm hóa sát pháp', mới có chút thành tựu, vì vậy ta đã trở về quê nhà, xây dựng lên một tòa Hỏa Linh Quan này ở nơi đốn gỗ trước đây, chỉ muốn lặng lẽ tu hành, nhưng là lại càng không được yên ổn."
"Lâu Cận Thần, ngươi nói xem, ta vốn đang yên tĩnh tọa thiền tu ở trong quan, đột nhiên có người xông vào, nói ta cấu kết với Bí Linh giáo, còn lấy đi 'Pháp thuật' mà ta dày công tu luyện, ngươi nói xem, có còn thiên lý nữa hay không."
Quan Chủ ngày thường ít nói, lúc này đây lại nói như vậy, còn rơi lệ khóc lóc thảm thiết.
Nếu là người khác nhìn thấy một màn như vậy, có lẽ sẽ cười, nhưng Lâu Cận Thần không hề, hắn đột nhiên cũng có chút muốn khóc, trên đời quá nhiều người cần cù chăm chỉ cả đời nhưng về già lại chẳng được gì.
Quan Chủ thật sự rất khổ sở, đây là nỗi buồn tai bay vạ gió không cách nào giải oan.
Lâu Cận Thần biết, nếu không có mình, Quan Chủ sẽ ở lại đây lẳng lặng tu hành một mình, có thể sẽ không có việc gì, mà việc này rất có thể do hắn đã đến Họa Lâu để thăm dò nơi ẩn náu của Bí Linh giáo.
Hắn biết, Quan Chủ kỳ thật là một người kiên cường, bằng không cũng sẽ không vào lúc nghèo khó, dùng tiền có được để đi học chữ, chỉ để tìm hiểu kiến thức về luyện khí pháp, rồi lại lưu lạc khắp nơi để học pháp.
"Một người khoảng chừng hai mươi tuổi, lại có thể tế luyện một kiện pháp khí, thu 'Tâm Quỷ' của ta đi, hắn có bản lĩnh, thì cứ dịch hỏa đấu pháp với ta, không nên dùng pháp khí."
Lâu Cận Thần nghe hiểu, Quan Chủ đây là bị người ta dùng pháp khí thu mất "Tâm quỷ", nên cảm thấy không phục.
Hắn không khỏi nghĩ rằng ở phía bên kia, một người có thể cả đời làm việc chăm chỉ và có được nhiều thứ, nhưng những thứ hắn kiếm được cả đời lại có thể là thứ mà người khác sinh ra đã có.
Quan Chủ cố gắng tu hành cả đời, không có một kiện pháp khí, đối phương mới chừng hai mươi, mà đã có pháp khí bên người.
"Quan Chủ, pháp khí của hắn là gì?" Lâu Cận Thần hỏi.