Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 216 - Chương 216: Thành Hoàng (1)

Chương 216: Thành Hoàng (1) Chương 216: Thành Hoàng (1)

Đến lượt cuối cùng, nữ cải nam trang, tất cả mọi người có mặt đều biết, nàng cũng biết mọi người đều biết, nhưng nàng vẫn làm một thân nam trang.

Mọi người nhìn nàng, nàng trầm ngâm trong một thời gian và nói: "Còn ta, hãy gọi là hoa hồ điệp đi, hì hì!"

Bảy người lai lịch không rõ ràng, rất nhanh đã xác định được danh tính của từng người, sau đó là xác định thời gian.

Đại đương gia hỏi mọi người khi nào thì đi, tứ đương gia lập tức nói: "Chọn ngày không bằng gặp ngày, là hôm nay, hoàng hôn xuất phát, ba trăm dặm, nửa đêm có thể đến nơi, sát phạt một phen tới bình minh kết thúc, tiện ăn chút bún trộn cay ở thành Cửu Tuyền, tìm một tiêu cục tống tiền, nói cho bọn họ biết, chúng ta dựng trại ở đây, bắt đầu từ ngày hôm nay trở đi, người đi qua con đường này phải nộp lộ phí."

Lời của tứ đương chính là một khắc cũng không thể chờ, Lâu Cận Thần mặc dù không phải quá để tâm, nhưng cũng sẽ không coi mấy thế gia vọng tộc trong thành không ra gì giống hắn.

Phải biết rằng, nếu là thành lớn, lực lượng quan phủ trong đó mới là phiền phức nhất.

"Vẫn phải bàn bạc kỹ hơn." Lão Ma ngũ đương gia Hắc Phong nói: "Ta biết tòa thành này lệ thuộc vào Phong Tức quốc, nhưng Phong Tức quốc trăm năm gần đây đã suy bại rồi, không thể quản lý các thành lớn khác nữa, thành Cửu Tuyền này trong trăm năm trở lại đây có thể sừng sững không hoang phế, một trong những nguyên nhân chính là trong thành có một vị Thành Hoàng."

Lâu Cận Thần đương nhiên không xa lạ đối với Thành Hoàng, trong lòng có các loại chuyện xưa về Thành Hoàng, nhưng ở thế giới này, những năm gần đây đi qua nhiều các nơi lớn nhỏ như vậy, lại vẫn là lần đầu tiên nghe được xưng hô Thành Hoàng này, vốn dĩ còn cho là không có chứ.

Đại đương gia rõ ràng biết Thành Hoàng, lại hỏi: "Thành Hoàng rất ghê gớm à?" Hiển nhiên, trước đó hắn chưa từng tiếp xúc với Thành Hoàng chân chính.

Hắn vừa mới hỏi, những người khác có người muốn nói lại thôi, có người lại cau mày trầm tư, chỉ có nhị đương gia Ngọc Diện Lang Quân mở miệng nói: "Một trong mười đại chính pháp trên thế gian, trong đó Diêm La pháp bí ẩn nhất, là pháp chỉ có trong truyền thuyết, mà không có ai từng gặp được người tu thành Diêm La, thậm chí không có ai biết Diêm La thuộc loại cảnh giới gì, mà Diêm La chính pháp có một nhánh bên, tên là Thành Hoàng."

"Thành Hoàng cấp bậc không rõ, nhưng Thành Hoàng của thành lớn sẽ có Nhật Du Quỷ và Dạ Du Quỷ, bọn họ giám sát tất cả động tĩnh trong thành, ngoài ra còn có âm binh quỷ tốt, tu sĩ bình thường căn bản không tiếp nổi một đòn tấn công, chỉ trong chốc lát sẽ bị câu hồn đoạt phách." Nhị đương gia Ngọc Diện Lang Quân nói xong, những người khác đều nhìn hắn.

"Nhị đương gia lại có thể hiểu biết nhiều như vậy." Người nói là thất đương gia Hoa Hồ Điệp.

Nhị đương gia không trả lời, Lâu Cận Thần lại nói: "Nói cách khác, nếu chúng ta nhiều người như vậy mà cùng tiến vào trong thành Cửu Tuyền, rất có khả năng sẽ chạm mặt với Thành Hoàng của thành Cửu Tuyền trước."

Đại đương gia trừng mắt lớn như một đôi chuông đồng nói: "Chúng ta có thể cải trang lẻn vào trong đó."

"Cải trang là một cách." Lâu Cận Thần nói: "Thế thì phải tiến vào ban ngày."

"Vậy ban ngày vào thành, buổi tối giết người, nếu như Thành Hoàng cái gì kia dám cản trở, vừa khéo ước lượng phân lượng hắn xem sao." Tứ đương gia lớn tiếng nói.

"Ta cũng muốn thử mở mang xem Thành Hoàng một chút." Thất đương gia Hoa Hồ Điệp mỉm cười nói.

"Nếu đã như vậy thì đi thôi." Tứ đương gia lớn tiếng nói.

Lúc này Lâu Cận Thần nói: "Nếu chúng ta lần này tìm tới tên Cẩu nhà giàu kia là chính nghĩa, vậy chúng ta có thể trực tiếp gửi một bức thư lên Thành Hoàng của thành Cửu Tuyền, nói rõ ràng về chuyện này."

Lời này của hắn vừa nói ra, lại khiến những người khác ai ai cũng kinh ngạc nhìn lại.

"Không ngờ tên mù ngươi lại có thể chơi một vố hay như vậy." Mắt thất đương gia gần như đang phát sáng, nàng tiếp tục nói: "Bức thư này viết thế nào."

Nhị đương gia yên lặng lấy một tờ giấy cùng với bút mực từ trong tay áo ra.

"Ngươi viết hay là ta viết?" Nhị đương gia hỏi Lâu Cận Thần, đương nhiên bức thư này hắn cũng muốn viết, xem việc hắn mang theo giấy và bút mực bên người là biết, đây là một người rất tự tin vào tài hoa văn chương của bản thân, đương nhiên là muốn tự viết, hỏi Lâu Cận Thần là bởi vì cách này là do Câu Cận Thần đề xuất.

Lâu Cận Thần cũng bất ngờ, cách mà bản thân đưa ra, mọi người lại có thể đều không phản đối, cho dù là nhị đương gia nhìn qua có vẻ là một nam tử thận trọng lạnh lùng, lại trực tiếp lấy bút ra muốn viết thư.

Nhưng Lâu Cận Thần cũng muốn viết mà, vì thế nói: "Ta viết."

Nhị đương gia im lặng, người khác hiển nhiên cũng nhìn ra nhị đương gia muốn viết, cho nên khi Lâu Cận Thần nói hắn muốn viết, thì muốn xem thử xem nhị đương gia sẽ nói thế nào.

"Mỗi người viết một bức đi, sau đó do mọi người lựa chọn." Lời này của nhị đương gia, rõ ràng là muốn so bì cao thấp văn chương với Lâu Cận Thần.

Bình Luận (0)
Comment