"Được, được thôi, Ngọc Diện Lang Quân nhìn có vẻ là một người xuất thân từ thế gia thư hương, tam đương gia người mù như ngươi lại cũng muốn tranh quyền chấp bút."
Lâu Cận Thần cười nói: "Ta chỉ hỏng mắt thôi, tay cũng không gãy!"
Nhị đương gia yên lặng đưa giấy bút cho Lâu Cận Thần, Lâu Cận Thần nhận lấy giấy, lập tức rõ ràng, đây không phải giấy bình thường, mà là giấy bùa.
Hắn tìm một chỗ bằng phẳng trên một tấm gỗ vuông đơn giản, bắt đầu viết: "Bái kiến Thành Hoàng Cửu Tuyền, nghe nói trong quân thành có Cẩu viên ngoại đại gian đại ác, vong ân phụ nghĩa, hãm hại cữu ca ép đến tử cảnh, khiến nhạc phụ, đích thê chết một cách đáng ngờ, cướp đoạt gia sản của nhạc phụ; lòng chúng ta phẫn nộ khó nén, đêm nay giờ tý, khi dạo trăng sẽ lấy mạng hắn, quân vốn công nghĩa, chúng ta tất sẽ không quay về một cách vô ích! Hắc Phong Trại Thất Nghĩa Sĩ!"
Lâu Cận Thần viết một lần là xong, hắn vừa viết ở đằng trước, thất đương gia liền vừa đọc ở sau lưng hắn, Lâu Cận Thần thu bút, nàng cũng đọc xong, trong mắt lại xuất hiện loại phấn khởi sau khi tưởng tượng.
Bên kia nhị đương gia đã cất bút đi, hắn còn đang nghĩ sẵn trong đầu, Lâu Cận Thần đã viết xong rồi, tuy không phải loại văn chương đại nghĩa chân chính trong lòng hắn, nhưng cũng hăng hái hăm hở, cực kỳ phong cách.
Nhưng mà trong lòng hắn không phục.
"Hay." Đến ngay cả lục đương gia, thanh niên trầm tính mộc mạc kia cũng lên tiếng trầm trồ khen ngợi.
"Thế thì đến lúc đó bức thư này do ai đi đưa?" Thất đương gia Hoa Hồ Điệp nói, có vẻ như nàng rất muốn nhận nhiệm vụ này.
Mọi người cũng đều đã nhìn ra, nhưng tứ đương gia lại lập tức nói: "Đương nhiên là tuyệt thế Kiếm Thần ta đây đi đưa."
"Vì sao?" Thất đương gia hỏi.
"Bởi vì nếu Thành Hoàng kia không biết phải trái, thẹn quá hóa giận, bổn Kiếm Thần có thể hạ bớt lửa giận cho hắn." Tứ đương gia nói.
"Ngươi xem thường ta, được thôi, hôm nay chúng ta tỷ thí trước một phen, bổn cô nương đã không vừa mắt ngươi từ lâu, suốt ngày khoe khoe khoang khoang, một chút cũng không ngừng."
"Ầm!"
Phát ra âm thanh là đại đương gia, là hắn đã đập bàn, mọi người đều yên tĩnh lại nhìn về hắn.
Tay đại đương gia co vào trong tay áo, mơ hồ hơi phát run nói: "Các ngươi đừng tranh cãi nữa, giữ tinh lực đến thành Cửu Tuyền mà dùng, pháp thuật của chúng ta vĩnh viễn không dùng với huynh đệ chúng ta, điểm này, mọi người đồng ý không?"
Sáu người đưa mắt nhìn nhau, đều gật gật đầu nói: "Đương nhiên."
"Thế thất đương gia đưa thư đằng trước, tứ đương gia bảo vệ từ một nơi bí mật gần đó, thế nào?" Đại đương gia nói.
"Được."
Đại đương gia thở phào nhẹ nhõm một hơi trong lòng, hắn lôi kéo những người này nhập bọn, chỉ là sự xúc động phẫn nộ, tuyệt vọng và bất đắc dĩ trong lúc đó thôi, về sau mới phát hiện, từng người ai cũng không đơn giản, điều này khiến cho hắn có một loại cảm giác lo lắng đề phòng.
Khi to gan đề xuất việc đi cướp bóc Cẩu tặc thành Cửu Tuyền, cũng lại không gặp phải sự phản đối, bây giờ lớn mật cắt ngang tranh chấp, đồng thời hạ mệnh lệnh với bọn họ, thế mà cũng đều thuận lợi thông qua.
Điều này làm cho hắn có một loại cảm giác mộng ảo, tất cả thuận lợi như là đang nằm mơ.
Thế là mọi người bàn bạc một chút, rồi quyết định bây giờ liền xuất phát...
Lâu Cận Thần đi vào trong núi, tìm được Bạch Tiểu Thứ đang ba hoa khoác lác với một đám Bạch Tiên, hỏi nó muốn cùng tới thành Cửu Tuyền hay không, ai ngờ nó lại nói: "Ngươi đi nhanh về nhanh, ta nói chuyện một lát với các vị đồng tộc."
Lâu Cận Thần nhìn Bạch Tiểu Thứ được vây chặt ở giữa, cũng chỉ có thể cảm thán, Bạch Tiểu Thứ có lẽ là lâu lắm rồi không gặp được đồng loại, đã nói chuyện rất nhiều ngày với những Bạch Tiên này, mỗi lần thấy nó, quanh thân nó đều vây quanh bởi rất nhiều Bạch Tiên, nó cứ như đang diễn thuyết ở trong đó vậy.
"Tiểu Thứ tỷ tỷ, thật hâm mộ ngươi nghe lời biết điều như vậy, còn có Mã Phu mạnh mẽ, ngươi làm thế nào mà thuần dưỡng được thế?"
Có một Bạch Tiên nhìn bóng lưng Lâu Cận Thần rời đi nói. Bạch Tiểu Thứ hơi đắc ý hếch mặt, nói: "Cũng không thuần dưỡng thế nào cả, chủ yếu là thiên phú bản thân hắn tốt!"
Bảy người xuống núi.
Đi ra ngoài ba trăm dặm mà muốn kịp tới lúc hoàng hôn hôm nay, đương nhiên phải tranh thủ thời gian, Lâu Cận Thần phát hiện bảy con ngựa đen đại đương gia nuôi trong núi không phải ngựa thường, hai mắt ánh lên màu hổ phách, cơ thể cường tráng mạnh mẽ, cao lớn mang theo khí thế hung ác.
Đại đương gia xoay người lên ngựa, hắc mã nọ lập tức phi ra ngoài, Lâu Cận Thần cũng thả vó ngựa, xoay người mà chạy đuổi theo.
Nhị đương gia lấy giấy hạc trong tay áo ra, tung trong không trung hóa thành một con hạc lớn, sau đó hắn bước một bước lên lưng hạc lớn, ngồi xếp bằng trên lưng nó, hạc trắng bay lên bầu trời.
Lục đương gia sải bước dài chạy ngay trên đường, đúng là như ngựa phi nước đại, một chút cũng không sợ mệt.
Một luồng gió đen bao bọc quanh thân ngũ đương gia, đưa ông bay qua những tán cây.