Tứ đương gia nhìn nhìn thất đương gia, cuối cùng hai người cùng tung mình bay vọt lên bầu trời, một người linh hoạt như chim yến, bước chân nàng khéo léo, một người lại như diều hâu vậy, mỗi một lần sải cánh tay, cả người sẽ lao về phía trước một khoảng rất dài, tốc độ của hai người đúng là không phân cao thấp.
Rất nhanh đã vượt qua hai người cưỡi ngựa và một người đang chạy dưới mặt đất.
Chỉ là khi tới năm mươi dặm, ngựa đã vượt qua mấy người bay trên không trung, thật ra nhị đương gia sớm đã không thấy bóng người rồi.
Lúc Lâu Cận Thần chạy tới bên ngoài thành Cửu Tuyền, đúng lúc sắc trời đã muộn.
Thành Cửu Tuyền quả là một tòa thành lớn.
Lâu Cận Thần tới một ngọn núi phụ cận, chuẩn bị xem tòa thành này ra sao, phát hiện nhị đương gia đã ở đó đang nhìn thành Cửu Tuyền rồi.
Lâu Cận Thần không nhìn được, tất cả cũng chỉ có thể thông qua cảm ứng niệm quang, nhưng mà bởi vì quá xa, niệm quang của hắn không thể cảm nhận được xa như vậy.
"Nhị đương gia hình như đặc biệt thận trọng với chuyến đi này." Lâu Cận Thần nói.
"Việc gì cũng phải vạch kế hoạch trước rồi mới hành động, nếu đã đến đây rồi, đương nhiên cần phải thăm dò hư thực của tòa thành này." Nhị đương gia nói.
"Nhìn ánh sáng từ bên ngoài cũng không đủ." Lâu Cận Thần nói.
"Nhìn thì vẫn có thể nhìn ra được chút hư thực, tòa thành này được xưng là thành lớn, ngoài thành ruộng tốt triền miên, có người làm việc trong đó, có thể thấy được tòa thành này coi như an ổn, mà nhà đại đương gia vốn dĩ đất đai màu mỡ, đồng ruộng phì nhiêu, ở đâu cũng được xưng là cự phú, lại bị một tên thư sinh nghèo túng tu hú chiếm tổ, nếu như sau lưng không có ai ủng hộ, cho dù hắn là một tu sĩ cường đại, cũng khó mà làm được, bởi vì Thành Hoàng sẽ không cho phép loại chuyện này xảy ra." Nhị đương gia nói.
"Ngươi đang nói rằng Thành Hoàng chấp nhận việc này?" Lâu Cận Thần nói, hắn không đoán Thành Hoàng là người ủng hộ sau lưng, bởi vì thứ mà Thành Hoàng muốn là hương khói, là dân cư, tất cả những cái khác đối với hắn cũng không có bao nhiêu chỗ trọng dụng.
"Có thể khiến cho Thành Hoàng cũng nhắm một mắt mở một mắt nhìn chuyện này xảy ra ngay dưới mí mắt hắn, thế thì chắc chắn là một thế lực cường đại, khiến Thành Hoàng cũng phải không thể không kiêng dè." Nhị đương gia nói.
"Cho nên, lần này Thành Hoàng chắc chắn khoanh tay đứng nhìn." Lâu Cận Thần nói.
"Cũng không hẳn, cũng có khả năng mối quan hệ giữa Thành Hoàng và thế lực kia tốt, cho nên ném đá dò đường trước, thử xem Thành Hoàng này có thái độ gì." Nhị đương gia nói. ...
Cả đời người, có người trù tính từng bước, mưu kế từng chuyện.
Nhưng mà Lâu Cận Thần không thích như vậy, hắn không thích chuyện gì cũng phải vạch kế hoạch, hôm nay làm cái gì, phải đạt được mục tiêu gì, ngày mai lại phải đạt được thành tích gì.
Như vậy thì quá mệt mỏi.
Một người, một kiếm, một con ngựa hành tẩu thiên hạ, thấy chuyện bất bình xuất kiếm tương trợ. Ngày thưởng thanh tửu trăm đấu, đêm nghỉ trên đồi đếm đầy sao, đây là trạng thái giai đoạn hiện tại của hắn.
Chính là giống như lúc này đây, đại đương gia đột ngột cản hắn, hỏi hắn có muốn nhập bọn cùng làm sơn phỉ không, hắn cũng không chút suy nghĩ mà đồng ý.
Nguyên nhân cũng không có gì khác, chỉ là hứng thú mà thôi, hoặc còn có một nguyên nhân, đó chính là hắn có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng và đau khổ của đại đương gia lúc ấy.
Về phần những người khác vì sao bị đại đương gia lôi kéo cùng nhập bọn, thế thì phải hỏi bọn họ mới biết được bọn họ có tâm tư gì.
Bảy người đều đã đến nơi, đứng ở một ngọn núi bên ngoài gần tòa thành nhất, trông về thành Cửu Tuyền phía xa.
"Vì sao tòa thành này gọi là thành Cửu Tuyền?" Nhị đương gia hỏi.
"Bởi vì trong thành có chín nguồn suối, bất kể là thời buổi hạn hán hay là nạn lụt cũng chưa từng có thay đổi gì quá nhiều." Đại đương gia nói.
"Cửu Tuyền này còn có gì không?" Nhị đương gia hỏi.
"Nghe nói dưới Cửu Tuyền có thể thông với Long Cung, từng có người lúc ban đêm nghe được tiếng rồng ngâm truyền tới từ đáy giếng." Đại đương gia nói.
"Rồng chẳng qua chỉ là truyền thuyết mà thôi, làm gì có thật." Tứ đương gia nói.
Thật ra, Lâu Cận Thần và mọi người đều rất rõ ràng, lẻn vào trong đó ám sát là tốt nhất, nhưng ai cũng không muốn đi ám sát, đều muốn quang minh chính đại mà đi giết, tốt nhất là giết cho mọi người đều biết.
Từ đó có thể biết rằng, người ở đây, bất kể là lặng lẽ kiệm lời hay là nhiều lời, đều có một lòng ngạo khí.
"Quan tâm đến những cái khác làm gì, chúng ta tới là để giết tên Cẩu nhà giàu kia, vì đại đương gia, à, vì dân diệt ác." Tứ đương gia lớn tiếng nói.
"Nói rất đúng, lão Tứ, nhị đương gia, ngươi mặc dù đẹp mã, nhưng hành động đúng là có hơi không thẳng thắn." Thất đương gia nói.
"Cũng phải." Nhị đương gia thế mà lại thừa nhận, sau đó quay đầu nhìn về phía đại đương gia, nói: "Xin đại đương gia hạ lệnh."