Mắt Thành Hoàng nheo lại, hắn nhớ tới hành vi của những người kia, lo lắng trong lòng hóa thành một nỗi sợ hãi, lúc này nói: "Nếu ngươi đã ý kiến như thế, vậy thì ngươi thay ta đi đưa thư này đến nhà Cẩu viên ngoại đi."
Nhật Du Quỷ rời đi, Dạ Du Quỷ lại chưa đi, hắn ở bên cạnh Thành Hoàng chậm rãi mở lời: "Đại nhân, thuộc hạ dưới sự dẫn dắt của ngài, làm một Dạ Du.
Quỷ, hưởng hương hỏa, nhận cung phụng của vạn dân, có một chuyện không thể không nói."
"Ngươi nói." Thành Hoàng nói.
"Nhật Du tướng quân này sợ là lòng đang ở nơi khác." Dạ Du Quỷ nói.
Thành Hoàng hít sâu một hơi, nói: "Sao ta lại không biết chứ."
Trong lòng hắn tràn đầy bất đắc dĩ, Dạ Du Quỷ cũng nghe ra được, cũng không cần phải nhiều lời nữa.
Thư đã được đặt lên một cái bàn trong nhà của Cẩu viên ngoại.
Đang ngồi đằng sau bàn là một người đeo mặt nạ hắc bạch, thân hình ông ta cao lớn, trong ánh mắt lộ ra cảm giác đe dọa áp lực, mà ông ta ngồi ở đó lại làm cho người ta cảm thấy ông ta chỉ là một ảo ảnh, lúc nào cũng có thể mờ đi.
Vị trí ngồi bên dưới ông ta lại là Cẩu viên ngoại, trong mắt đang mang theo vài phần nịnh nọt nhìn vị Đốc chủ đeo mặt nạ hắc bạch.
Đốc chủ vừa vung lá thư, tờ giấy như một lưỡi dao sắc bén cắt vào hư không, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt một vị nữ tử bên trái, lại thoáng chốc dừng lại, nữ tử nhận lấy, nhìn chữ trên bức thư, chữ trên thư mang theo thế kiếm ý phá giấy mà ra.
"Chữ này nét chữ cứng cáp, ý chữ đứng đắn, trong sáng rực rỡ, sáng ngời như trăng, làm cho ta nhớ đến một người." Nữ tử nói.
"Ai?"
"Lâu Cận Thần của thành Tù Thủy." Nữ tử nói.
"Ồ?" Đốc chủ đương nhiên biết Lâu Cận Thần này, gần như đã làm hỏng đại sự của ông ta, nhưng ông ta cũng chưa từng thật sự chạm mặt với Lâu Cận Thần này, cho nên cũng không quen thuộc.
"Lúc ấy ta giao chiến với hắn, kiếm ý của hắn chính là cảm giác này, chỉ là không mạnh mẽ như vậy." Nữ tử nói.
"Thế ngươi có bao nhiêu phần nắm chắc là hắn?" Đốc chủ hỏi.
"Tám chín phần đấy." Nữ tử nói: "Mặc dù đã lâu không gặp, nhưng phong thái lộ ra giữa những hàng chữ này lại làm cho ta nhớ tới hắn đầu tiên."
"Tốt lắm, kẻ này từng suýt chút nữa phá hỏng đại sự của ta, lúc này đang ở bên ngoài cách đây vạn dặm, lại gặp nhau lần nữa, thế thì lần này phải khiến hắn táng thân ở đây, Từ Tâm, ngươi và hắn là đồng hương, vừa hay gần gũi một chút." Đốc chủ u ám cười nói.
"Vâng, Đốc chủ, hơn ba năm không gặp, gặp lại cố nhân, sao lại không khiến lòng người hân hoan chứ, đúng lúc nghiệm chứng những gì ta đã giác ngộ trong ba năm nay." Từ Tâm nói.
"Tốt, Từ Tâm, ngươi đã có khí phách như vậy, sau chuyện này, ta sẽ tiến cử ngươi đến tổng đường, tu tập vài năm sẽ có thể trấn thủ một phương." Đốc chủ nói, ba năm gần đây, ông ta đã nhìn thấy rõ ràng sự trưởng thành của nữ tử nông thôn này.
Cẩu viên ngoại đối diện nghe bọn họ nói chuyện với nhau, không dám tiếp lời.
Vốn dĩ hắn thật sự là một thư sinh nghèo túng, lừa gạt được Triệu viên ngoại nhìn trúng, chọn làm tây tịch, hắn hao hết tâm tư cưới được nữ nhi chẳng hề xinh đẹp của Triệu viên ngoại, cuối cùng trở thành con rể của Triệu viên ngoại, sống những ngày tháng tốt đẹp.
Chỉ là Triệu viên ngoại có con, mọi thứ trong tương lai đều sẽ là của con hắn, thế là hắn lừa tên con trai của Triệu viên ngoại đến một chỗ mà sơn phỉ thường lui tới, quả nhiên, hắn không trở về nữa.
Lúc đó, hắn không có khả năng giết người, cũng chính là sau một lần đó, đột nhiên có người tiếp xúc với hắn, sau đó hắn không biết vì sao lại trở thành một viên của những người bí ẩn này, mà Triệu phủ cũng đã thành Cẩu phủ, nhưng người làm chủ trong Triệu phủ lại là vị Đốc chủ trước mặt này.
Sau đó chính là nữ tử tên Từ Tâm này.
Đốc chủ bí ẩn cường thế, mà nữ tử tên Từ Tâm này ngược lại có một cảm giác ngây thơ không nói rõ được, nhưng mấy lần hắn thử lấy lòng lại đều bị sự lạnh lùng và chán ghét trong mắt đối phương ép lui.
"Bọn họ có bảy người, chúng ta cũng không thể lơ là, phải điều người vào trong phủ, vừa lúc ôm cây đợi thỏ." Đốc chủ nói.
Cẩu Toàn An rời khỏi phòng của Đốc chủ, đi về phía chỗ ở của mình, đi ngang qua một tiểu viện, liếc vào bên trong một cái, nhưng không dám nhìn nhiều.
Tiểu viện này vốn dĩ là chỗ ở cũ của nhà họ Triệu, bên trong có một cái giếng, kể từ sau khi nhóm người kia đến đã chiếm cứ tiểu viện này, ngày đêm đều có người canh gác, ngay cả hắn cũng không thể tới gần được.
Cái giếng nọ có bí mật gì?
Cẩu Toàn An không phải người của nhà họ Triệu, cũng không biết có bí mật gì.
Hắn trở về tiểu viện của mình, đi tới cửa liền nghe thấy giọng nói nghẹn ngào uyển chuyển động lòng người của phu nhân mình truyền tới từ trong phòng.
Sau khi tiểu thư nhà họ Triệu vợ đầu của hắn chết, hắn đề xuất cần phải cưới một phu nhân nữa, nếu không ắt sẽ khiến người khác nghi ngờ.