Điều này khiến hắn càng thêm vài phần hứng thú.
Thật ra tu hành pháp của tứ đương gia lúc này đã thể hiện rõ ràng rồi, là luyện khí đạo.
Hắn luyện khí đạo, thật ra lúc ở trong núi, Lâu Cận Thần đã có thể đại khái đoán được, hắn tin rằng tứ đương gia cũng biết mình đang tu cái gì, bởi vì mình cũng không cố ý che giấu, đây cũng là nguyên nhân vì sao tứ đương gia cứ luôn muốn tỷ thí với hắn, bởi vì đều là luyện khí đạo, hơn nữa rất có khả năng tứ đương gia cũng đầy tự tin về kiếm thuật.
Thất đương gia đã tiến vào trong thành, nàng không trì hoãn, nhưng cũng cẩn thận, thận trọng, suốt một đường ẩn giấu thân thể, đi tới trước một trước ngôi miếu lớn.
Ngẩng đầu có thể thấy được bốn chữ to màu vàng: "Thành Hoàng Cửu Tuyền."
Từ ngoài cổng nhìn vào bên trong, có thể nhìn thấy rõ ràng một tòa tượng thần đúc bằng đồng, bên trong hương khói lượn lờ, trong mắt của thất đương gia, những hương khói kia tựa như ráng mây tía, mờ mờ ảo ảo, trong đó còn có hỏa khí dày đặc, bất kể kẻ nào tiến vào trong đó, chỉ cần Thành hoàng có ý muốn sẽ có khả năng quấn lấy mà thiêu chết.
Nàng bĩu môi, không đi vào ngay, mà lấy một trâm cài tóc Như Ý màu lam từ trong ống tay áo ra, bên trên được khảm ngân sa và đá quý.
"Mặc niệm đạo trong lòng, như ý như ý, theo tâm nguyện ta." Bên trên Như Ý xuất hiện một vầng sáng bí ẩn mà mờ ảo.
Nàng chạm Như Ý lên giữa trán và đầu vai, toàn thân lập tức xuất hiện biến hóa bí ẩn, cùng lúc đó nàng nâng bước đi vào trong miếu Thành Hoàng.
Trong thoáng chốc khi nàng tiến vào trong miếu, làn hỏa khí vô hình kia bèn quấn tới người nàng, nhưng sau đó lại trượt ra khỏi cơ thể nàng.
Nàng từng bước một đi tới trước bàn thờ bên dưới tượng thần, lấy một phong thư từ trong ngực ra, trên thư cũng có vầng sáng bí ẩn bao phủ, nàng đặt thư trên bàn thờ, sau đó chậm rãi rời khỏi miếu Thành Hoàng mà không xảy ra bất kỳ sự cố nào.
Không bao lâu sau khi nàng rời khỏi miếu, vầng sáng bí ẩn trên phong thư không thể chịu đựng được sự ăn mòn của hương hỏa nữa, chậm rãi trở nên ảm đạm, sau đó hiện ra ở trên bàn thờ.
Trong nháy mắt khi bức thư hiện ra, một bóng tượng thần đi xuống, hắn cầm lấy thư, mở ra xem nội dung bên trong, lông mày gắt gao nhíu chặt lại.
Vừa quay người, bóng người biến mất.
Trong một mật thất, có một nam nhân đội mão đen đang ngồi, hoa văn trên mão đen là đồ án vạn dân thờ phụng, đang tản ra pháp quang lẫn hương hỏa bao phủ lấy hắn.
Hắn lúc này cho dù đang nhắm mắt cũng là vẻ mặt đầy uy nghiêm.
Một bóng người xuất hiện trong đó, thư trong tay hắn bị thả xuống, bóng người bước vào bên trong cơ thể người đang ngồi xếp bằng kia.
Hắn chính là Thành Hoàng Cửu Tuyền, hắn đứng dậy, lại đọc bức thư kia lần nữa, chữ trong thư khiến người ta cảm giác như kiếm ý phá giấy mà ra, kết hợp với nội dung như vậy, lại lộ ra một lòng hào hiệp và hào khí.
"Hắc Phong Trại? Nhóm cường giả đến từ đâu đây?"
Thành Hoàng Cửu Tuyền không hề xem nhẹ Hắc Phong Trại Thất Nghĩa mà hắn chưa từng nghe qua này chút nào, bởi vì nhìn từ việc người kia có thể không một tiếng động đặt thư lên bàn thờ của hắn, bản lĩnh của đối phương tuyệt đối không đơn giản.
"Nhưng mà sau lưng Cẩu viên ngoại này có đám người kia, ta cũng không thể đắc tội được." Thành Hoàng Cửu Tuyền nghĩ trong lòng: "Nhưng lỡ như chuyện bức thư này bị bọn họ biết được thì làm sao bây giờ?"
"Còn có, nếu buổi tối bọn họ đánh nhau, nếu ta không giúp đỡ bọn họ, bên thắng có quay lại gây phiền toái cho ta không?"
Thành Hoàng rối rắm trong lòng, hai nhóm cường giả khai chiến trong địa bàn của mình, mà mình chỉ muốn tự bảo vệ mình mà lại phải lo trước lo sau, loại cảm giác này khiến cho hắn cay cú.
Hắn quyết định gọi người đến bàn bạc một chút.
Lập tức triệu gọi thuộc hạ Nhật Du Quỷ và Dạ Du Quỷ đến.
Hai người này đều là trợ thủ đắc lực của hắn, trong đó, một người từng là thiên tướng thống lĩnh một phương, một người từng là nho sinh đọc đủ loại thi thư, trợ giúp rất nhiều cho hắn.
Thành Hoàng Cửu Tuyền gọi hai vị trợ thủ đắc lực của mình đến.
Nhật Du Quỷ và Dạ Du Quỷ lần lượt đọc thư, trong đó ánh mắt Nhật Du Quỷ lóe lên, nói: "Đại nhân, ta cảm thấy hay là nói cho bọn họ biết?"
"Ồ, vì sao?" Thành Hoàng hỏi.
"Đại nhân, ngươi thật sự đã từng thấy bản lĩnh của những người sau lưng Cẩu viên ngoại kia là gì rồi, hơn nữa bọn họ lúc nào cũng có thể triệu tới nhiều người hơn, nhóm Hắc Phong Trại Thất Nghĩa này rốt cuộc là như thế nào, chúng ta không biết, chính là cái gọi là người cũng chẳng bằng cũ, ngày đó đại nhân quyết định qua lại thân thiết với bọn họ, hôm nay nếu giấu đi chuyện thư này, chỉ sợ sẽ bị coi là bội tín bội nghĩa, đến lúc đó bọn họ sẽ sinh ra lòng oán hận với đại nhân ngươi, có ý đồ với đại nhân ngài, đó mới là phiền toái lớn nhất."