Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 237 - Chương 237: Trần Cẩn Hoài Du (2)

Chương 237: Trần Cẩn Hoài Du (2) Chương 237: Trần Cẩn Hoài Du (2)

"Ta từng hỏi thầy, vì sao phải tìm tòi nghiên cứu về phương diện này." Nhị đương gia tiếp tục nói.

"Thầy nói, khi ngươi cảm nhận được sự kiềm hãm của thế giới, cảm nhận hít thở cũng là một loại khó khăn, cảm nhận được cơ thể đói khát mà không thể ăn no được là lúc ngươi cũng sẽ muốn dùng hết tất cả biện pháp để thay đổi thế giới này."

Lâu Cận Thần nghe những gì mà Nhị đương gia nói, hắn có thể tưởng tượng được loại cảm giác tuyệt vọng này, cảm giác này giống như cá trong nước đột nhiên phát hiện mình đang sinh sống trong một cái ao nhỏ, đột nhiên mình lại lớn lên rất nhiều, mà lại không có cách nào nhảy ra khỏi cái ao này, bởi vì trạng thái sinh mệnh vẫn chưa tiến hóa trở thành trạng thái có thể thoát khỏi ao nước này mà sinh tồn.

"Ta đã từng xem qua du ký của thầy, hắn cũng từng là người hăng hái nhiệt huyết, cũng từng phiêu bạt giang hồ, trong lúc đi qua giữa núi sông và không ít nước cũng từng để lại học thuyết, nhưng mà hiện tại lại chỉ ngày đêm tìm tòi nghiên cứu chuyện xấu xa kỳ dị này, ta rất sợ có một ngày ta cũng sẽ biến thành như vậy, nếu ta biến thành như thế, ngươi có khinh thường ta không?" Nhị đương gia uống xong một hớp rượu, nghiêng đầu nhìn Lâu Cận Thần.

"Có lẽ ta cũng biến thành người như vậy thì sao?" Lâu Cần Thần nói.

"Ta cảm thấy ngươi sẽ không." Nhị đương gia nói.

"Ồ, sao ngươi lại cảm thấy ta sẽ không thế, chuyện tương lai ai có thể nói rõ được chứ." Lâu Cận Thần nói.

"Ngươi có biết khi lần đầu tiên ta thấy ngươi, cảm giác ngươi cho ta là gì không?" Nhị đương gia hỏi.

"Không biết." Lâu Cận Thần vẫn nhìn chỗ bóng tối bên dưới nhà, thuận miệng nói.

Chỗ đó có một cái bóng nhìn có vẻ đậm hơn một chút.

"Cảm giác ngươi cho ta là thản nhiên và cách biệt, ví dụ thế này, hiện tại đôi mắt ngươi đã bị "bí ma" trồng ma chủng, lại cũng không thấy sự hoảng loạn và lo âu của ngươi, ta tin rằng, cho dù có một ngày ngươi đối mặt với cái chết cũng sẽ rất thản nhiên, sẽ không mất đi tôn nghiêm trước cái chết." Nhị đương gia nói.

"Có sao?" Lâu Cận Thần không khỏi nhớ tới nỗi sợ hãi cùng với các loại bất an khi vừa mới tới thế giới này, lúc ấy hắn chỉ có thể ôm chặt cứng kiếm trong tay, cũng là thanh kiếm này cho hắn khả năng tự bảo vệ mình khi trước đó hắn chưa tu được pháp thuật, nếu không có thanh kiếm trong tay thì hắn đã bị những tên buôn lậu, hoặc là những tên cướp đường cướp từ lâu rồi.

Song, mãi đến khi hắn quyết định nhận nhiệm vụ của Quan Chủ, tiến vào miếu sơn thần kia, khoảnh khắc khi giết tu sĩ Bí Linh Phái bị dị hóa, cả người hắn lại như buông lỏng.

"Sở dĩ ta trông có vẻ không sợ chết, chỉ là do cảm thấy có lẽ ta đã chết rồi, có thể sẽ tới một thế giới khác, ở thế giới đó còn có cha mẹ người thân đang đợi ta về nhà đấy." Lâu Cận Thần nói.

"Loại ý nghĩ này của ngươi rất nhiều người cũng có, có nỗi nhớ người thân đã mất, từ đó mà không sợ chết, nghĩ bản thân sau khi chết có thể gặp gỡ người thân lần nữa, nhưng mà ở ngươi cũng không có đau thương, bởi vì ở loại người này thường có nỗi đau khổ và bi thương nặng nề quấn quanh, ngươi không có, ngươi không hề bị trói buộc, ngươi tự do thoải mái, dùng kiếm một cách chính nghĩa, ngươi có dũng khí độc lập hành tẩu trên thế gian mênh mông này, ngươi sẽ không trở thành người như vậy."

Những lời Nhị đương gia nói khiến tinh thần Lâu Cận Thần rung lên, có đôi khi được người khác khen ngợi cũng rất vui, đồng thời cũng sẽ khiến bản thân mình càng thêm kiên định trên một phương diện nào đó, chỉ là kiểu khen ngợi thẳng mặt này khó tránh khỏi làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác ngượng ngùng.

"Ngươi khen ta như vậy sẽ khiến ta ngại đó." Lâu Cận Thần ngửa đầu uống xong một ngụm rượu to.

Cái bóng mờ chỗ góc tường kia đột nhiên nhảy ra, đi về phía bọn họ, Lâu Cận Thần vung bàn tay còn lại của mình vào khoảng không, một ánh kiếm màu bạc sắc bén cực nhanh bay ra, vẽ một đường cong trên hư không, cái bóng kia từ cái bóng này lại nhảy qua một cái bóng khác xong, ánh bạc kia cũng vừa hay đáp bên cạnh nó.

Hết thảy đều như vận mệnh đã được tính toán chuẩn vậy, cùng nhau gặp gỡ.

Cái bóng nọ chỉ cảm thấy một thanh kiếm vô hình lao tới cơ thể của mình, không thể ngăn cản. Trong mắt toàn là ánh sáng bạc, như vầng trăng nhập vào trong cơ thể, đông cứng hết tất cả, bao gồm cả suy nghĩ của hắn, cho nên một chút âm thanh cũng không thể phát ra.

Nhị đương gia chỉ nhìn thoáng qua, cũng không nói gì thêm, Lâu Cận Thần đến cả liếc mắt một cái cũng không nhìn, bởi vì hắn đang bịt mắt.

Bên ngoài, trong căn nhà tối tăm không đèn, có một tiếng kêu đau đớn vang lên, ngay sau đó có người gấp gáp la lên: "Đại ca, đại ca."

"Âm hồn của đại ca đã bị diệt, đại ca chết rồi." Có một giọng nói không thể tin nổi vang lên.

Trong bóng tối có rất nhiều những tiếng hít thở nặng nề khác, lại không có ai đáp lời.

Bình Luận (0)
Comment