Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 236 - Chương 236: Trần Cẩn Hoài Du (1)

Chương 236: Trần Cẩn Hoài Du (1) Chương 236: Trần Cẩn Hoài Du (1)

"Ngươi từng thấy thành Tù Thủy biến thành thành Vô Nhãn, thế không khí trong tòa thành kia, ngươi cảm thấy thế nào?" Nhị đương gia hỏi.

Lâu Cận Thần lập tức hiểu rõ, trong tòa thành kia, mặc dù nhìn có vẻ an tĩnh, nhưng lại lộ ra sự cuồng loạn bị dồn nén, trong tòa thành đó, từng viên gạch, viên ngói, từng cái cây ngọn cỏ tựa như đều tản ra một loại khí tức khác thường.

Nhị đương gia nhìn dáng vẻ Lâu Cận Thần tỉnh ngộ, thầm nghĩ: "Tam đương gia hắn có thể dựa vào một đoạn pháp quyết luyện khí đạo đơn giản mà tự luyện đến cảnh giới này, quả nhiên là ngộ tính phi phàm."

"Đây là mọi người nói lạnh cứng và khí tức thần bí không đủ, cho nên mọi người không thể đột phá Hóa Thần chi cảnh, vì thế rất nhiều người đều sẽ đi triệu dẫn bí linh hàng lâm, không chỉ có thể từ cái này mà đạt được thần pháp, còn có một nguyên nhân, là bọn họ hy vọng thế giới này có thể xuất hiện thay đổi." Nhị đương gia nói.

Lúc này Lâu Cận Thần mới hiểu, hành vi của Bí Linh Giáo đúng là có được sự ủng hộ của rất nhiều người.

"Nhưng mà không phải có bí cảnh sao?" Lâu Cận Thần nói.

"Hình thành bí cảnh cũng vô cùng hà khắc, cần phải có một quá trình dài dòng, hơn nữa có người suy đoán, cho dù là đột phá ở bên trong bí cảnh rồi cũng không thể nào rời khỏi bí cảnh đó, một khi rời đi sẽ giống như cá lên bờ, rất nhanh sẽ chết, bởi vì thế giới bên ngoài không thể thỏa mãn nhu cầu thể chất của hắn sau khi thăng tiến."

Nhị đương gia tiếp tục nói: "Ngươi khẳng định cũng cảm nhận được, nửa đoạn sau khi ngươi luyện khí, có phải nhục thân luôn có một loại cảm giác đói khát không, cái này không chỉ có trong quá trình tu hành luyện khí đạo, sẽ xuất hiện tương tự với nhu cầu, những người khác luyện khí đạo cũng sẽ có các loại nhu cầu đến từ nhục thân hoặc linh hồn, nếu như không có điều kiện, không được thỏa mãn sẽ cực kỳ thống khổ."

Lâu Cận Thần lập tức nhớ tới sau một trận đại chiến một ngày một đêm ở Vọng Hải Giác, bản thân đã ăn ba ngày linh tửu linh thịt mới thỏa mãn được sự đòi hỏi của nhục thân, việc này khiến hắn tự cảnh cáo bản thân sau này không được tiêu hao như vậy nữa.

Nhị đương gia ngẩng lên nhìn vầng trăng lạnh trên bầu trời từ từ hạ xuống, xung quanh trăng có một ánh xanh lam trang nghiêm.

"Ngươi đã hành tẩu một thời gian không ngắn giữa núi sông, ngươi có phát hiện tu sĩ Hóa Thần Cảnh không đánh nhau hay không?" Nhị đương gia hỏi.

"Không." Lâu Cận Thần không cần phải nghĩ đã bật thốt ra.

Hắn quả thật chưa từng thấy tu sĩ Hóa Thần Cảnh đánh nhau, nhưng mà sau khi nói xong câu này, hắn lại nhớ tới nữ tử của Khuyển Phong quốc, theo Lâu Cận Thần, nàng khả năng chính là người đạt Hóa Thần Cảnh, nhưng mà nàng lại không hẳn là tu sĩ bình thường, rất có thể là phân thân của bí linh ở thế giới này.

Thế là hắn nói: "Ta từng đi qua một nơi từng gọi là thành Dục Khuyển, nhưng lúc ta đi ngang qua, tòa thành đó đã đổi thành Khuyển Phong quốc, người ở đó ta thấy giống đực đều là đầu chó mình người, nhưng có phụ nữ lại tuyệt đẹp."

Nhị đương gia lập tức hỏi: "Ở chỗ nào?"

"Ở trên đường từ Càn quốc tới Vọng Hải Giác, là một tòa thành hẻo lánh." Lâu Cận Thần đáp.

"Ta từng đọc được một quyển sách nói trong thành Dục Khuyển bồi dưỡng ra khuyển, thông minh linh tính, có thể đi săn theo bầy, có thể trông coi nhà bảo vệ sân, cho dù là âm quỷ âm hồn nó đều có thể nhìn thấy, rất nhiều gia tộc đều thích mua về để giữ nhà trông sân." Nhị đương gia nói.

"Một tòa thành trì như vậy, mặc dù dân cư không nhiều lắm, nhưng có lẽ cũng hơn vạn người đều đã thành dị nhân." Lâu Cận Thần cảm thán, hắn sẽ không nói không có người quản, thế giới này sao sẽ có người quản được, cho dù là thành Tù Thủy của Càn quốc, cuối cùng người trong thành đều đã trở thành người không mắt rồi, cũng sẽ không có ai đi đuổi theo giết những người của Bí Linh Giáo.

Theo hắn, Quý Phu tử ở lại trong thành, gánh vác trách nhiệm cai trị, chắc chắn là ngoài mặt người của Càn quốc sẽ rất vui, đương nhiên, đằng sau đó có góc khuất gì không, Lâu Cận Thần bây giờ cũng không biết.

"Thế sự thế đấy." Nhị đương gia cảm thán nói: "Có người nói, thế gian nhiều quỷ nhiều thọ, nhiều quái nhiều pháp, cho nên có người làm như vậy."

"Thật là như vậy sao?" Lâu Cận Thần hỏi.

"Không biết, nhưng mà hiển nhiên là có người đang tìm kiếm rồi, ít nhất tương lai chúng ta đều có thể thấy được, người trong thành không có mắt, tuổi thọ của bọn họ thay đổi, nếu bây giờ ngươi trở về là có thể phát hiện, xung quanh bên ngoài thành Vô Nhãn sẽ có không ít tu sĩ mới ngụ lại ở đó, cho dù là học cung Thu Thiền của chúng ta cũng có một người thầy ta rất tôn kính cũng đang tìm tòi nghiên cứu chuyện ở đó."

Lâu Cận Thần không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe, hắn phát hiện, Nhị đương gia trông có vẻ xuất thân từ phái lớn, hơn nữa tu vi cực cao, lại mang theo vẻ tự phụ này, trong lòng thế mà lại có một nỗi băn khoăn.

Bình Luận (0)
Comment