Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 239 - Chương 239: Đấu Pháp Giám Bảo (1)

Chương 239: Đấu pháp giám bảo (1) Chương 239: Đấu pháp giám bảo (1)

Vì thế chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon rượu ngon cho bọn họ, lúc hô chúc rượu, huynh đệ Long thị lớn tiếng nói: "Hắc Phong Trại gì đó chưa từng nghe nói qua, bây giờ chúng ta đi xem xem bọn họ có bản lĩnh gì, dám gây chuyện trong thành của Tần ca ca."

Tần Thành Hoàng từng thấy bảy người của Hắc Phong Trại đánh nhau, nhưng mà lại cũng không biết huynh đệ Long thị này có bản lĩnh gì, đương nhiên không dám nói cùng đi theo, hơn nữa đối phương có bảy người, một người trong số đó liên tiếp ba chưởng đã đánh tan tu sĩ võ đạo Dạ Du Quỷ, cái này đã khiến hắn kiêng dè rồi.

"Mấy vị huynh đệ đi trước, ta ở trong miếu nhỏ chuẩn bị tiệc rượu khánh công cho mấy vị huynh đệ." Tần Thành Hoàng nói.

Điên Văn Hưu hình như cũng không để ý, hắn dẫn theo ba người đi về phía Triệu phủ.

Điền Văn Hưu nhận được mệnh lệnh trong giáo tới nơi này, trong lòng hắn vừa tức giận lại hưng phấn.

Trong Bí Linh Giáo, mặc dù không có hạn định phạm vi thế lực riêng của từng vị Đốc chủ, nhưng mà lại có một quy củ phải tuân theo, đó chính là không được dễ dàng hành sự vượt ranh giới, mà vị "Hắc Bạch Kiểm Phổ" kia lại dẫn theo người tới chỗ của mình, ý đồ khai thác bí cảnh của thành Cửu Tuyền.

"Không coi ai ra gì quá mà, xứng đáng bị người ta chặt đứt người." Điền Văn Hưu nghĩ thầm trong lòng, điều hắn vui mừng là cái này, điều mà hắn hưng phấn là nếu bản thân hắn có thể đuổi bảy người của Hắc Phong Trại đi, hắn có thể khai thác bí cảnh kia, đến lúc đó địa vị của hắn trong đạo nhất định sẽ lên thêm một tầm cao.

Về phần Hắc Phong Trại Thất Nghĩa Sĩ, hắn cũng tra hỏi đầy đủ những người đã chứng kiến trận chiến ngày hôm đó, là một người đã trốn thoát khỏi chỗ đó, biết trong số bọn họ có một người có kiếm thuật cực cao.

Song, lần này bọn họ cũng không phải đến để so kiếm thuật với người ta, ý tứ của hắn là đi thăm dò trước, sau đó mới tính tiếp.

Thế là đi vào một đường, người đầu tiên gặp là nguyên chủ nhân của Triệu phủ, tên là Triệu Nghĩa, trong Hắc Phong Trại Thất Nghĩa Sĩ là Đại đương gia.

Điền Văn Hưu có thể cảm nhận được khí tức trên người Đại đương gia Triệu Nghĩa dày dạn, cũng không sôi nổi, đây là trạng thái của tu sĩ võ đạo, hơn nữa còn lâu mới đạt tới cảnh giới gân cốt tề minh, không khỏi hơi khinh thường sáu người còn lại.

Dù sao thì một người được xưng là đại ca của Hắc Phong Trại Thất Nghĩa Sĩ, thế mà cảnh thứ ba cũng không tới.

Điền Văn Hưu không khỏi nghĩ,"Hắc Bạch Kiểm Phổ" bị người nào chặt đứt cơ thể mà chỉ một mình trốn về được?

Chẳng lẽ trong số bảy người, người trẻ còn mạnh hơn người lớn? Có đạo lý kiểu này sao?

Đại đương gia chỉ đứng ở cửa hô lên một tiếng, bèn không gọi nữa, có một người hầu dâng trà lên, chỉ là nước trắng đơn giản.

"Sao thế, chẳng lẽ các vị đương gia đang bận rộn, không rảnh mà tiếp chúng ta?" Điền Văn Hưu lạnh lùng hỏi.

Điền Văn Hưu mặc một bộ pháp bào màu đen, tay cầm một cây gậy trúc dài bằng cánh tay, lớn chừng ngón cái, trên cây gậy trúc bị ngấm phù văn màu đỏ, phù văn quấn quanh cây gậy khiến cả cây gậy trúc nhìn có vẻ đỏ óng ánh, vô cùng huyền diệu.

Một trận khí tức mạnh mẽ từ người hắn đè ép về phía Đại đương gia, Đại đương gia chỉ cảm thấy như có một ngọn núi khổng lồ đè lên người mình, không khí trong hư không phảng phất cứng như nước bị tháo, miệng hắn mở lớn, lại không thể hít được không khí, người lại không thể động đậy, cả mặt cũng bị nghẹn đến đỏ bừng.

Lúc Lâu Cận Thần đến vừa hay nhìn thấy một màn này.

Hắn lập tức cong ngón tay, một tia ma quang từ đầu ngón tay bắn ra, ma quang vô hình vô chất, cũng mang theo một tia sáng giống như một thanh kiếm xuyên qua khoảng không trước mặt Đại đương gia, trong chớp mắt đã đánh tan áp lực nặng nề đang đè xuống, Đại đương gia thoáng chốc buông lỏng toàn thân.

Điền Văn Hưu cảm nhận được một trận sát ý đập vào mặt, lòng vừa căng thẳng, chỉ thấy có một người vóc dáng cao lớn đang đứng cửa, hai tay cầm kiếm, đứng ở cửa cũng không tiến vào.

Người này mặc một bộ quần áo màu xám trắng nhìn khá bình thường, trên mặt vẫn còn vết rượu.

Trên mép còn có râu ngắn, mái tóc lộn xộn được buộc lên một cách tùy tiện, cả người nhìn có vẻ hơi lôi thôi, nhưng trên người lại có một vẻ sắc bén bức người.

"Sao nào, các vị tới nơi này tìm xúi quẩy à?" Lâu Cận Thần lạnh lùng nói.

Điền Văn Hưu cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, mặc dù đã sớm nghe nói trong Hắc Phong Trại Thất Nghĩa Sĩ có người có kiếm thuật cực mạnh, nhưng sau khi gặp Đại đương gia, hắn lại cảm thấy có phải lúc người kia kể lại cho hắn đã thổi phồng lên không, bởi vì tu vi của Đại đương gia rõ ràng cũng không cao.

Nhưng khi nhìn thấy Lâu Cận Thần, sự sắc bén đáng sợ kia đúng là đã khiến bốn người bọn họ đều kinh hãi, cả đám đều đứng dậy, trong đó Long Đại của huynh đệ Long thị lại cảm thấy kích động, huyết khí dâng lên trên mặt.

Bình Luận (0)
Comment