Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 240 - Chương 240: Đấu Pháp Giám Bảo (2)

Chương 240: Đấu pháp giám bảo (2) Chương 240: Đấu pháp giám bảo (2)

Lúc muốn mở lời, Điền Văn Hưu lại mở miệng nói: "Chúng ta tới đây không có ý khác, chỉ là nghe nói bảy vị nghĩa sĩ đến thành Cửu Tuyền này thì có lòng muốn kết bạn."

"Nếu đã muốn kết bạn, đến nhà có mang theo quà chứ?" Lâu Cận Thần bất thình lình hỏi khiến Điền Văn Hưu sửng sốt, trong khoảng thời gian ngắn đúng là không biết trả lời như thế nào.

Ngược lại Liệt Hỏa lão tổ lại cười ha hả nói: "Vị này chắc hẳn là vị kiếm khách mù kia nhỉ, quả nhiên là kiếm ý dọa người, cái này cũng là do chúng ta không phải, đúng là đã quên mang quà, nhưng lần tiếp theo chắc chắn sẽ bổ sung."

Lâu Cận Thần im lặng, cũng không trả lời ngay, bởi vì hắn đang nghĩ có phải đối phương đang mắng mình không, mặc dù nghe có vẻ như đang khen ngợi, nhưng mà "kiếm ý bức người" nghe vào trong tai cứ có một loại cảm giác bị mắng.

Đại đương gia đứng dậy, nói: "Quà hay không thật ra không quan trọng, Tam đệ, vào ngồi."

Kể từ sau khi hắn báo được đại hận, lệ khí trên người cũng đã tan hết, cả người đều trở nên hiền hòa.

Đại đương gia đã mở lời, Lâu Cận Thần đương nhiên phải cho hắn mặt mũi, bèn đi vào, ngồi xuống đối diện bốn người nói: "Các vị tới đây có chuyện gì, cứ nói thẳng đi."

Hắn có thể cảm nhận được ác ý trên người bốn người, nói chuyện đương nhiên sẽ không khách sáo.

Điền Văn Hưu liếc ba người kia một cái, rồi nói: "Ta nghe nói, trong thành Cửu Tuyền có bảy vị tu sĩ đạo pháp cao thâm tới, mấy huynh đệ chúng ta nghe thấy liền vui mừng, muốn xin chỉ bảo một phen, không biết tam đương gia có đồng ý chỉ bảo một phen không?"

"Chỉ bảo?" Lâu Cần Cận trầm mặc một chút, sau đó gật gật đầu nói: "Được."

Thái độ này của hắn làm cho Điền Văn Hưu thầm giận trong lòng, nhưng sức nhẫn nại của hắn khá tốt, cho nên không lên tiếng, nhưng Liệt Hỏa lão tổ đã bật cười lạnh lùng.

Huynh đệ Long thị bên kia rốt cuộc không nhịn được nữa, Long Đại trong đó mở miệng nói: "Thế xem thử bản lĩnh của ngươi xem sao."

Nói xong, hắn bưng chén trà trên bàn nước lên, nói: "Mời nhìn kỹ, chén này nông nhỏ lại có Du Long chơi đùa trong đó."

Hắn nói dứt lời, nhổ một sợi tóc xuống, từ từ thả từ mép chén vào trong, chỉ thấy trong thoáng chốc khi sợi tóc kia vào trong nước, thế mà lại bắt đầu biến hóa, chóp tóc biến thành đầu rồng, có sừng rồng và vảy rồng.

Sợi tóc này giống như một con rồng bị hắn phong ấn vào trong tóc, mà lúc này gặp nước hóa rồng.

Trong nháy mắt, một con rồng đen mảnh như tơ đã uốn lượn bơi trong nước trong chén trà.

"Hắc long sao có thể kẹt trong nước cạn lâu, vừa động ý niệm đã bay lên chín tầng mây." Khi Long Đại nói chuyện, hắc long đang qua lại trong chén thoáng chốc bay lời trời, mang theo cả nước trong chén.

Mà nước ban đầu trong chén lại rầm rầm tan hóa thành một mảng hơi nước, mà hắc long đi vào hư không, lúc đầu chỉ là một đường dây nhỏ, mà sau mỗi một lần uốn mình vặn vẹo đã lớn lên rất nhiều, chỉ trong một chớp mắt, thế mà đã to như trâu, mà cơ thể của nó đã cuộn tròn trên xà nhà, đầu hướng về phía Lâu Cận Thần, phát ra tiếng rồng gầm như bò kêu.

"Quạc!" Lâu Tấn Thần giơ tay lên, đồng thời chỉ kiếm về phía hắc long trên đầu.

Một tia sáng xẹt qua đầu hắc long trong khoảng không, đầu hắc long trong nháy mắt bị chém ra, tiếng rồng gầm im bặt, đầu con rồng rơi xuống đất, nhưng trước khi chạm đất, nó đã hóa thành một đoạn tóc rơi xuống, mà hình như không chịu nổi gió, lại biến thành tro bụi.

Thân rồng cuộn trên xà nhà cũng hóa thành tóc đen như thế, bay xuống không trung, trở thành tro bụi.

Về sau hóa thành tro bụi cũng không phải pháp thuật của Lâu Cận Thần, mà là vì tóc đen đã chịu những biến hóa không nên có, lúc pháp thuật tản đi là lúc lập tức biến thành tro tàn.

Long Đại lúc thấy hắc long kia bị chặt đứt đầu đã kêu to một tiếng, ôm lấy đầu, hắn cảm giác kiếm mà ngón tay Lâu Cận Thần vạch ra không chỉ chặt đứt sợi tóc hắc long của mình, mà cũng đáp xuống người mình.

Long Nhị vội vàng đỡ lấy Long Đại, cũng nhìn ra vấn đề trên người Long Đại hẳn là không lớn lắm, cũng không ngồi xuống, hắn cũng bưng chén trà trên bàn lên, lớn tiếng nói: "Cho ngươi xem thử vạn long của Long thị ta!"

Hắn đưa trà đến bên miệng rồi thổi vào cốc, trà trong cốc bắn tung tóe ra ngoài, nhưng mà mỗi giọt nước đều có một đầu rồng và móng vuốt nhô ra, tựa như có một con rồng bị phong ấn trong giọt nước. Thủy long ở trong hư không vặn mình bay về phía Lâu Cận Thần.

Tiếng rồng gầm chợt vang lên, tiếng rồng gầm tựa như tiếng của mấy chục con rồng chồng lên nhau, khiến Đại đương gia nháy mắt thất thần.

Trong thoáng chốc đó, cả căn phòng ánh vảy lấp lánh, những con thủy long to nhỏ khác nhau từ bốn phương tám hướng vọt về phía Lâu Cận Thần.

Chỉ thấy bàn tay của Lâu Cận Thần mở ra trong khoảng không, trong phút chốc, khoảng không ngưng tụ, những con thủy long vùng vẫy nhưng không thể nhúc nhích.

Bình Luận (0)
Comment