Sau đó lại thấy tay hắn nắm chặt, những con thủy long này liền bị một sức mạnh cường đại vo lại, lại trở thành một đám nước tụ lại một chỗ, ngay sau đó tay Lâu Cận Thần lại mở, đám nước kia hạ xuống trên không lòng bàn tay hắn.
Lại vung tay lên, đám nước kia tản ra thành ngàn vạn giọt nước, bay về phía huynh đệ Long thị đối diện, mỗi một giọt nước đều lộ ra một tia kiếm ý.
Bạch quang trên người Long Nhị dâng lên, trong hư không hình như có một bóng rồng xuất hiện, trong giây lát đã hút lấy ngàn vạn giọt nước kia, đồng thời khiến chúng tan thành sương mù...
"Ha ha ha!" Lâu Cận Thần cười nói: "Này, các ngươi có rồng, không ngờ ta có tay bắt rồng nhỉ."
Sắc mặt Long Nhị ửng đỏ, long pháp bị người ta phá, lúc bị đối phương phản kích, bản thân lại không thể không thể hiện pháp pháp ra ngăn cản, đối phương quay đi quay lại hai lần, nhìn như đơn giản nhưng lại ẩn chứa huyền diệu.
"Các ngươi còn có pháp thuật gì, dùng hết đi." Cả người Lâu Cận Thần đều trở nên hưng phấn.
Nghe Lâu Cận Thần nói thế làm cho Liệt Hỏa lão tổ bên kia hừ lạnh một tiếng.
Liệt Hỏa lão tổ ở vùng này đúng là tiếng tăm lẫy lừng, rất được tôn trọng, lần này được Điền Văn Hưu mời đến còn có mấy phần kiêu căng, cảm thấy mình ra tay thì không khỏi dấy lên hiềm nghi lớn bắt nạt nhỏ.
Nhưng Lâu Cận Thần vừa vào cửa đã là một trận kiếm ý dọa người, tấn công bừa bãi đã chọc giận hắn, mà sau khi ngồi xuống, đối phương lại không nhận ra mình, càng không có nửa phần tôn kính với mình, điều này khiến trong lòng hắn lại sinh ra phẫn nộ.
Lúc này, sau khi thắng liên tiếp huynh đệ Long thị, lại càng lộ hết cách cư xử xấc xược.
Liệt Hỏa lão tổ nghĩ thầm: "Kẻ này một thân kiếm ý hung ác, ta tuyệt đối không được sơ suất."
Hắn lập tức lấy một hạt châu màu đỏ lửa từ cái túi màu đỏ bên hông ra, chỉ nghe hắn nói: "Ta có một món bảo vật, tên là Liệt Hỏa Châu, muốn mời đạo hữu đánh giá một phen."
"Ồ, có bảo bối à?" Lâu Cận Thần nói: "Ta yêu nhất là thưởng thức bảo bối."
Liệt Hỏa lão tổ cười nham hiểm, cầm Liệt Hỏa Châu trong tay, nói: "Vật này sinh ra ở chỗ sâu trong lòng đất có nham thạch nóng chảy, khi núi lửa phun trào đã ra theo, bị ta tình cờ lấy được, tế luyện thành bảo, xin hãy đánh giá."
Lời hắn nói đã thu hút sự chú ý của Lâu Cận Thần, làm cho hắn không khỏi đi cảm nhận xem hạt châu kia, muốn nhìn một chút xem bên trên có gì huyền diệu.
Trong cảm ứng của hắn, Liệt Hỏa Châu tản ra khí tức hỏa diễm nồng đậm.
Ngay sau đó, hỏa diễm trong hạt châu nọ bất ngờ sinh ra lốc xoáy, giống như muốn kéo ý thức của hắn vào trong đó, ở chỗ sâu trong lốc xoáy kia hình như có một giọng nói kêu lên: "Xuống đây đi! Xuống đây đi!"
Mà bên ngoài, những vòng hỏa diễm cuộn lên quanh Liệt Hỏa Châu đang ập xuống Lâu Cận Thần.
Đại đương gia sợ đến biến sắc, đứng bật dậy, bên kia Điền Văn Hưu vừa động ý niệm thì một khí tức mạnh mẽ đã chặn Đại đương gia lại, khiến Đại đương gia ngay cả nói cũng không nói nên lời, người lại không thể động đậy được.
Hắn cắn răng, lúc giãy giụa muốn đứng dậy thì lại nghe thấy một tiếng cười khẽ.
"Sâu bọ thấp kém cũng muốn hại ta?" Lâu Cận Thần đã không còn dáng vẻ khi vừa mới học pháp nữa, hắn hiện tại bất kể là cảm ứng cái gì cũng là ba phần tìm kiếm, bảy phần chú ý phòng vệ.
Chỉ thấy pháp niệm trên người hắn vừa cuộn lại đã bắt được hỏa diễm đang tràn tới, lại cố gắng đẩy chúng trở lại, mà chỉ khiến cho đám hỏa diễm này trở nên hỗn loạn, hắn phát hiện Liệt Hỏa lão tổ này pháp lực thâm hậu, khả năng dịch hỏa lại phi phàm, hắn không muốn đọ sức pháp lực ở phương diện này với đối phương.
Bèn cười nói: "Ta cũng có một món bảo vật, muốn mời vị lão tổ đây đánh giá một chút."
Nói xong, hắn lấy một tấm gương trong lòng ra, đồng thời nói: "Mời xem."
Liệt Hỏa lão tổ giương mắt nhìn lại, chỉ thấy trên mặt gương màu đen, có một con mắt đang âm u nhìn mình, trong con mắt nọ còn hiện lên tơ máu.
Khi hắn nhìn đến con mắt này, không biết vì sao trong lòng sinh ra một trận khủng hoảng vô danh, mà đồng thời, một ý thức dữ dội xâm nhập vào trong hai mắt của hắn, ngay sau đó hắn đã cảm thấy hai mắt của mình bắt đầu trở nên xao động.
Hắn cảm thấy hai mắt của mình đã sinh ra ý thức mới, trong hốc mắt rối loạn, có một cơn đau đớn dâng lên trong lòng.
"A!"
Hắn che mắt mình bằng cả hai tay, bàn tay nâng lên đỡ lấy một tròng mắt của mình.
Mà trên con mắt nọ mọc ra xúc tu, mau chóng xâm nhập xuyên vào bàn tay hắn, hòa thành một thể với bàn tay hắn, chiếm cứ lấy lòng bàn tay của hắn, một con mắt khác rơi trên mặt đất, lấy xúc tu màu đỏ làm chân, giống như một con nhện vậy, rất nhanh đã chạy ra bên ngoài.
"Mắt của ta! Mắt của ta!" Liệt Hỏa lão tổ giơ bàn tay với nhãn cầu trong lòng bàn tay lên, đuổi theo ra bên ngoài.