Điền Văn Hưu nhìn cái gương trên tay Lâu Cận Thần, trong lòng phát lạnh, đột nhiên không yên tâm.
Suy nghĩ vừa động người cũng động, hắn lập tức đứng dậy, pháp bổng trong tay hướng về sau lưng, nói: "Hôm nay đã được mở mang kiến thức pháp thuật của các hạ, quả nhiên là tuyệt diệu, ngày sau gặp lại, cáo từ."
Điền Văn Hưu nói xong liền muốn đi, vừa nãy hắn cũng liếc nhìn tấm gương kia một cái, cũng may con mắt trong gương không nhìn hắn, cho dù là như thế, hắn cũng cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Nhưng Lâu Cận Thần lại cười lạnh một tiếng nói: "Nói đến là đến, nói đi là đi, nói bái phủ lại tay không mà đến, khiêu khích xong rồi lại đi, trên thế gian há có chuyện tốt như vậy!"
Điền Văn Hưu sửng sốt, nói: "Chúng ta chẳng qua là tới bái kiến giao lưu pháp thuật, tam đương gia có phải hiểu lầm rồi không?"
"Giao lưu pháp thuật hay là khiêu khích, ta vẫn phân biệt được rõ ràng, ngươi để lại thứ trên tay ngươi đi, để lại nó, ta coi như các ngươi là thật sự đến để bái phỏng giao lưu pháp thuật." Lâu Cận Thần nói.
Trong lòng Điền Văn Hưu phẫn nộ, nhưng mà nhìn Lâu Cận Thần cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Mặt khác, hai người huynh đệ Long thị thấy Liệt Hỏa lão tổ nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài đuổi theo mắt của mình mà trong lòng khiếp sợ không nói nên lời, bởi vì Liệt Hỏa lão tổ trong lòng bọn họ chính là đại tu của thế hệ trước. Cho dù bọn họ hiện tại cũng là tu sĩ cảnh thứ ba, cũng vẫn không dám có chút bất kính trước mặt Liệt Hỏa lão tổ.
Khi bọn họ vừa mới nhập môn tu hành, Liệt Hỏa lão tổ đã tiếng tăm từng lẫy rồi, nhưng mà lại dưới một tấm gương của Lâu Cận Thần mà dị biến hai mắt.
"Tam đương gia không cảm thấy khinh người quá đáng sao?" Điền Văn Hưu nói.
"Ác ý của các ngươi đối với ta như đuốc giữa đêm, rõ ràng sáng tỏ, lẫn lộn chỗ nào." Lâu Cận Thần nói: "Còn có cảm giác thần pháp trên người ngươi, ngươi là người của Bí Linh Giáo nhỉ, sao nào, vẫn chưa từ bỏ ý định à?"
Sắc mặt Điền Văn Hưu thoáng chốc biến đổi, mặt hắn lạnh xuống, bàn tay sau lưng nắm thật chặt pháp bổng trong tay.
"Như thế thì phải xem xem ngươi có bản lĩnh kia hay không." Giọng nói của Điền Văn Hưu lạnh đi, hắn vừa mới dứt lời, trên người hắn như bị bóc ra một tầng da người, hóa thành một cái bóng nhảy lên xà nhà, đáp lên xà nhà, hắn như một con quỷ quái, tay cầm một cây gậy đỏ, ngồi xổm trên xà nhà, gắt gao nhìn chòng chọc Lâu Cận Thần.
Khi bóng người lột da vừa xuất hiện trên xà nhà, trên người Điền Văn Hưu lại bóc ra một bóng người nữa, vẫn là bóng người xám xịt như trước, tay cầm gậy trúc, mà bản tôn cả người hắn so với ban đầu đã ảm đạm hơn rất nhiều.
Bóng người này lại cười quái dị một tiếng, như là đã đạt được tự do vậy, chạy ra phía ngoài cửa, nhưng không chạy xa, mà là nép ở cửa, nhìn trộm vào trong phòng.
Đại đương gia bên cạnh nắm chặt đao, không kịp nhìn biến hóa này.
Bóng người thứ hai vừa mới chạy ra, bóng người thứ ba lại bóc ra từ trên người Điền Văn Hưu, bóng người này vừa xuất hiện, đã cúi người xuống nấp ra sau lưng Lâu Cận Thần và Đại đương gia, giống như lúc nào cũng đang chuẩn bị đánh lén.
Lâu Cận Thần không hề động, hắn đang cảm nhận pháp thuật của đối phương, định thử phân tích nguyên lý pháp thuật của đối phương.
Nhưng mà rất nhanh, hắn đã phát hiện, pháp thuật này của đối phương không có logic, đây là một đặc trưng của thần pháp.
Cơ thể của Điền Văn Hưu sau khi lần lượt bóc ra từng người một, cơ thể hắn lại càng ngày càng mờ, cuối cùng, chính hắn cũng trở thành một cái bóng mỏng manh, giống như một bức tranh.
Cả căn phòng, trên bàn, trên đất, trên xà nhà, nơi nơi đều là bóng người.
Bọn họ như hổ rình mồi mà nhìn chòng chọc Lâu Cận Thần ở chính giữa, mà tay Lâu Cận Thần đã đặt lên thanh trường kiếm trên bàn.
Điền Văn Hưu vốn dĩ đang đứng ở kia, bỗng nhiên há miệng hò hét: "Ăn thôi!"
Hơn mười cái bóng người trong thoáng chốc đã động đậy, bọn họ lao về phía Lâu Cận Thần một cách có trật tự, cho dù là bóng người trốn ở bên ngoài cũng chui vào.
Đại đương gia quát to một tiếng, vung đao về phía bóng người gần mình, cả đao này mang theo toàn bộ ý chí của hắn, bắt đầu khởi động khí huyết trên người.
Nhưng mà một đao dốc sức lại như chém vào trong nước, chỉ vẽ ra một gợn sóng, bóng người nọ hoàn toàn không bị ảnh hưởng, vẫn bổ nhào về phía Lâu Cận Thần, cây gậy màu đỏ mờ ảo trong tay đâm về Lâu Cận Thần.
Đại đương gia kinh hãi kêu lên.
Hắn cảm thấy không ai có thể sống sót được dưới sự tấn công của một biển người như vậy, hắn có thể cảm nhận được gậy đỏ trong tay những bóng người này cực kỳ đáng sợ, nếu chạm vào có thể sẽ chết, cọ vào sẽ bị thương.
"Keng!"
Gần như cùng lúc Đại đương gia kêu lên kinh hãi, kiếm trong tay Lâu Cận Thần đã ra khỏi vỏ.