Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 243 - Chương 243: Ngươi Là Mắt Của Ta (2)

Chương 243: Ngươi là mắt của ta (2) Chương 243: Ngươi là mắt của ta (2)

Trong nháy mắt khi kiếm ra khỏi vỏ, cả căn phòng đều sáng lên.

Một mảnh màu đỏ vàng xuất hiện, kiếm quang màu đỏ vàng vẽ ra một vòng ánh sáng, trong nháy mắt đã chém đứt tốp bóng người đầu tiên nhào tới.

Đối phó với loại quỷ quái này, quan tưởng thái dương hóa nhập vào bên trong kiếm khí là hiệu quả tốt nhất.

Cùng lúc đó, những bóng người lúc vọt với bên cạnh Lâu Cận Thần đã tức khắc trở nên chậm chạp, giống như gió vô hình cản lại, đó là pháp niệm chấn nhiếp của Lâu Cận Thần.

Chỉ thấy cơ thể của Lâu Cận Thần bao quanh bởi kiếm quang cuồn cuộn, những bóng người nhào tới kiếm quang màu đỏ vàng bị cắt thành từng mảnh, cùng lúc đó lại bốc cháy.

"Anh!"

Lưỡi kiếm cắt xuyên qua hư không tạo thành kiếm ngân vang đang lưu chuyển, bóng người đầy phòng bay tán loạn, quanh thân Lâu Cần như được lưu quang màu đỏ vàng vờn quanh, từng vòng tròn lớn nhỏ đan xen vào nhau kéo dài không dứt, kín không kẽ hở.

Kiếm ngân vang như tiếng gió, kiếm quang lúc ẩn lúc hiện như cảnh trong mơ, mà cả đám bóng người bị kiếm quang chém qua thiêu đốt vẫn đang bay múa trong không trung, lại nói cho mọi người biết kiếm quang này đáng sợ cỡ nào.

Không có một bóng người nào có thể tiến vào vòng tròn kiếm quang, không thể tới gần ba thước quanh người hắn.

Huynh đệ Long thị xoay người định đi, mà khi vừa chạy tới cửa đã có một đôi bàn tay to chụp lên ngực, bọn họ còn không kịp ngăn cản đã bị bàn tay to đập vào lồng ngực, cả người cũng bay ngược trở về.

Ở cửa có một thanh niên cao lớn đang đứng đó, mày rậm mắt to, vẻ mặt cương nghị mà nhìn vào bên trong, hắn không đi xem huynh đệ Long thị đang nằm dưới đất giãy giụa.

Mà là đang nhìn Lâu Cận Thần đang múa kiếm giữa những bóng người, hai tay của hắn hơi run lên, trong lòng sinh ra một tia khát vọng, muốn đại chiến một trận với Lâu Cận Thần.

Kiếm thuật sắc bén mà lại như mộng ảo vậy khiến hắn thấy cái mình thích mà thèm.

Có một số bóng người vẫn đang như thiêu thân lao đầu vào lửa mà nhào tới vòng kiếm, mà có một số bóng người đã xông ra bên ngoài, bọn họ thoát ra ngoài qua các khe hở trên mái ngói, qua các vết nứt trên cửa và ở những nơi mà người bình thường căn bản không đề phòng tới.

Lâu Cận Thần bỗng dừng kiếm, cả căn phòng trong thoáng chốc trở nên im lặng, hào quang thu lại hết.

Hắn cầm kiếm dựng thẳng trước người, mũi kiếm chỉ lên không trung, nhắm mắt lại, hắn dựa vào tâm niệm mà cảm ứng những bóng người bỏ trốn, đột nhiên mở mắt, kiếm vung lên hư không, mũi kiếm giống như tóe ra ra lửa trên không, kiếm ý vô hình xuyên thấu hư không.

Những bóng người kia đã chạy ra khỏi phòng, chạy về bốn phương tám hướng, đột nhiên trong lúc đó chúng vỡ ra, từ không trung rơi xuống, cùng với sự thiêu đốt của cơ thể, bọn họ rơi xuống đất như những cái diều hình người.

Có một bóng người trong số đó lại đặc biệt ngoan cường, hắn rơi xuống đất, lấy tay ôm lấy vết thương của mình, hắn không giống như những cái bóng khác hóa thành tro bụi nhanh chóng như vậy, mà cố gắng kiềm hãm hỏa diễm đang thiêu đốt cơ thể mình, vẫn bỏ chạy ra ngoài như cũ.

Đồng thời, quang vận trên người hắn biến hóa luân phiên giữa sáng và tối, hắn muốn gọi phân thân của mình trở về, nhưng mà lại phát hiện hoàn không thể làm được, trong cảm ứng của hắn, những phân thân kia đã biến mất.

Mỗi một phân thân mất đi đều tiêu hao sức mạnh của hắn, vốn dĩ tâm kiếm đáng gờm như vậy, đối với Điền Văn Hưu cảnh thứ ba mà nói thì hắn sẽ không bị thương thành như vậy, nhưng bởi vì hắn đã tách ra quá nhiều phân thân, sức mạnh tổn hao lớn, thế là không thể nào áp chế được một kiếm này.

Đúng lúc này, trong tai hắn xuất hiện giọng nói của một nữ tử.

"Hóa ra chủ thể của ngươi ở trong này à."

Điền Văn Hưu sợ hãi ngẩng đầu, thấy một nữ tử mặc quần áo đen đỏ cũng không biết từ bao giờ đã xuất hiện trước mặt, còn không chờ hắn định làm gì, ngón tay của đối phương đã chỉ tới, đầu ngón tay thần quang mơ hồ, móng tay giống như mũi kiếm sắc bén, đâm vào giữa trán của hắn, ý thức của hắn nhanh chóng rơi vào hỗn loạn, giống như đang gặp phải ác mộng.

Trong mơ, quá trình trưởng thành từ nhỏ đến lớn đều nhớ lại một lượt, cuối cùng, ý thức của hắn tán loạn, ngã xuống đất.

"Lại là Bí Linh Giáo, xem ra phải mau mở bí cảnh kia ra một chút." Trong lòng Thất đương gia cân nhắc.

Bên kia, hai huynh đệ Long thị đều bị bắt lại, bọn họ lập tức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, một người thì nói mình bị Điền Văn Hưu lừa đến, cuối cùng mọi người ngược lại cũng không giết bọn họ, chỉ là bắt bọn họ chép chính tả công pháp tu hành của bọn họ ra, sau đó nhốt bọn họ vào trong hầm.

Về phần vị Liệt Hỏa lão tổ kia cũng không đuổi theo được mắt của mình, bởi vì hắn đã bị Ngũ đương gia bắt lại, hắn lúc này đã hơi dại ra, cũng bị nhốt vào bên trong hầm, mà con mắt còn lại đã trở về chỗ Lâu Cận Thần.

Bình Luận (0)
Comment