Lâu Cận Thần vô cùng kinh ngạc, khi hắn nhìn thấy con mắt này, thế mà lại có thể cảm nhận được cảm xúc của con mắt.
Loại cảm giác ỷ lại, yêu thích kia khiến Lâu Cận Thần cũng hoài nghi đây là con mắt nhiều năm thất lạc của mình đã tìm về nhà rồi.
Lâu Cận Thần đưa tay ra, con mắt lập tức bò tới trên tay hắn, thế là hắn ném nó ra ngoài Triệu phủ, không lâu sau lại nó lại tìm về, hình như còn mang theo mấy phần đắc ý.
"Chẳng lẽ ta đã trở thành một kẻ cướp đoạt mắt người rồi?" Lâu Cận Thần nghĩ thầm, đây không phải điều hắn muốn, cái hắn thích là kiếm pháp có thể chọc mù mắt người khác, chứ không phải kiểu cướp đoạt mắt của người khác thế này.
Hơn nữa muốn đi đến chỗ nào đó, phía sau đều có một đám tròng mắt đi theo, cảnh tượng đó có lẽ không đẹp mắt lắm.
Lâu Cận Thần cất con mắt kia vào trong một cái hộp.
Sau đó hắn bắt đầu nghiên cứu tấm gương kia, thử thấm pháp niệm vào trong đó, ngay lập tức cảm nhận được một trận bài xích, nếu như cưỡng ép dung nhập vào đó, thế thì Lâu Cận Thần có thể khẳng định, con mắt trong tấm kính này sẽ bị tiêu tan.
Nếu tế luyện gương giống như tế luyện kiếm, thế thì tấm gương này nhất định sẽ bị tinh luyện sạch sẽ.
Đây là một cái gương không thể bị tế luyện, Lâu Cận Thần gọi nó là Quỷ Nhãn Kính, sau đó cũng khóa nó vào trong hộp cùng con mắt.
Mặc dù cái gương này tà tính, nhưng nếu hắn bằng lòng mở hai mắt của mình ra, thế thì tác dụng của cái gương này hoàn toàn không so bì được.
"Lão Tam, ăn cơm thôi." Đại đương gia gọi.
"Đến đây." Lâu Cận Thần lên tiếng.
Bên ngoài, mặt trời ngã về tây, ánh hoàng hôn đầy trời.
Triệu phủ đã khôi phục lại một ít nhân khí.
Một số người hầu vốn đã tản ra sau khi biết Triệu Nghĩa trở về cũng đã đều tụ họp trở lại, quét tước sạch sẽ cả trong lẫn ngoài toàn bộ Triệu phủ, cũng chuẩn bị tốt một ngày ba bữa.
Trong miếu Thành Hoàng, Tần Thành Hoàng đang đợi mấy người Điền Văn Hưu trở về, mà lại chờ mãi không thấy người đâu, bốn người đi, thế mà một người cũng không trở lại.
Lòng hắn không khỏi sợ hãi, nghĩ rằng may mà bản thân không đi, nếu như đi chắc chắn cũng không về được.
Hắn không cho rằng bản thân có thể làm gì được bảy người kia, ngày đó vị nho sĩ kia điếu dân phạt tội, hắn đã cảm thấy nếu mình chịu phải một lúc thôi, khả năng là hương hỏa quang sẽ tán loạn, tín ngưỡng sụp đổ, còn có một kiếm tung hoành phía chân trời đó, nhìn mà phát hoảng, đó là kiếm thuần túy chỉ sát phạt, hắn không nghĩ là mình có thể cản nổi.
Hắn từng nghe qua một câu nói, đối diện với kiếm thuật tuyệt diệu, chỉ có kiếm thuật ngang bằng mới có thể ngăn cản.
Trong một căn phòng nhỏ tối tăm, có một đám người đang tập trung ở đó.
Một người trong số đó nói: "Nhị tỷ vốn dĩ nói đã thu phục được đám người kia của Bí Linh Giáo, có một đám Hắc Phong Trại Thất Nghĩa Sĩ gì đó không biết từ đâu ra làm rối tung hết toàn bộ kế hoạch, đại ca Âm Thần đi thăm dò tin tức, lại đi không trở về, bỏ lại một mình ta ở đây. Tam ca, bây giờ ngươi lớn nhất, ngươi nói làm sao bây giờ?"
Tam ca lập tức sợ ngây người, bình thường đều là đại ca và nhị tỷ bàn chuyện, đột nhiên bây giờ hai vị đều đã chết, gánh nặng và tín nhiệm bất ngờ khiến hắn hoảng loạn.
"Đại ca và nhị tỷ đều đã ở đó rồi, hay là chúng ta đi đi."
"Thế..."
"Đi..."
Đi là đi, nhóm người vội vàng ra khỏi thành Cửu Tuyền.
Lâu Cận Thần đã đi tới nhà cũ của Triệu phủ.
Bên trong nhà cũ này nơi nơi đều vẽ đầy phù văn, còn có một số cờ trận kéo dài đến trong giếng, những thứ này Lâu Cận Thần hoàn toàn không hiểu, hắn cảm thấy những cờ trận và pháp phù này đã thu hút tất cả tia sáng mặt trời từ trên trời tới đây.
Những tia sáng này đều tụ lại trong giếng, giờ phút này, Lâu Cận Thần cảm thấy những tia nắng đều đã thay đổi khi rơi vào trong giếng.
Theo lời của Nhị đương gia thì chính là đã không còn lạnh cứng nữa, bên trong tựa như nhiều thêm chút ước số bí ẩn.
Ánh nắng trên bầu trời càng ngày càng gay gắt, ánh nắng hội tụ trong giếng như sương khói màu trắng, những sương khói này từ từ càng ngày càng đậm, lúc tới miệng giếng, trong giếng tựa như truyền tới một lực hấp dẫn khổng lồ, nuốt hết quang vụ này vào.
Mấy người tới gần nhìn, vừa nhìn đã thấy nước trong giếng giống như có một mặt trời nhỏ rơi vào, cả mảng rực rỡ, không nhìn rõ hết thảy, nhưng Lâu Cận Thần lại cảm giác đó là một cánh cửa.
"Các ngươi đi vào đi." Lục đương gia nói: "Bên ngoài không thể không có người canh."
Đại đương gia cũng nói: "Ta cũng không vào, ta cũng không hiểu gì cả, đi vào xong chỉ sợ sẽ gây thêm phiền cho mọi người."
Mặc dù Lâu Cận Thần muốn vào xem sao, nhưng mà bên ngoài chỉ có một mình Lục đương gia canh, hắn sợ lỡ như có người đến, một mình hắn không đối phó được, về phần Đại đương gia, lúc đối diện với cảnh thứ ba, hắn hoàn toàn không có khả năng ứng phó, cho dù là người cảnh thứ hai hơi mạnh một chút hắn cũng không phải là đối thủ.