"Các ngươi lấy được đồ gì tốt bên trong, ra ngoài thì chia một phần là được rồi, ta cũng không vào." Lâu Cận Thần nói.
"Yên tâm đi, Tam đương gia, chắc chắn sẽ không thiếu một phần đồ của ngươi." Tứ đương gia nói.
Vì thế trong bảy người, bốn người đi vào trong ánh mặt trời mênh mông kia.
Ba người canh giữ ở bên ngoài.
Lâu Cận Thần canh giữ ở miệng giếng, mà Lục đương gia và Đại đương gia lại canh ở bên ngoài.
Thất đương gia để lại một người giấy, nàng nói, nếu giấy biến thành màu đen, thế thì có ý nghĩa là bọn họ gặp nguy hiểm trong đó, cần giúp đỡ, nếu như người giấy bốc cháy, thế thì chứng tỏ người bên ngoài không được đi vào nữa.
Bởi vì rất nhiều bí cảnh đều triệu dẫn phân thân "bí linh" hàng lâm, về phần là bí linh gì, chỉ có người xây dựng bí cảnh này mới biết được.
Mà hai ngày này, bọn họ có thời gian rảnh bèn giảng giải tình huống bên trong bí cảnh cho Lâu Cận Thần.
Bởi vì bí cảnh nhiều là do triệu dẫn phân thân bí linh hàng lâm, cũng phong ấn nó ở trong đó, cho nên hình thành rất nhiều nguy hiểm bên trong bí cảnh, bởi vì mỗi một bí linh đều khác nhau, cho nên mỗi tình huống trong một bí cảnh cũng khác nhau.
Nhị đương gia lấy một ví dụ: "Trong một bí cảnh ở học cung Thu Thiền, khi có tiếng ve kêu, tất cả mọi người đều phải im lặng, yên lặng nghe ve xướng, nếu như có người đi lại hoặc phát ra tiếng lúc ve kêu sẽ gặp phải ảo giác khôn cùng, rất khó sống sót."
Lâu Cận Thần ngồi đợi ở đó, từ giữa trưa đến buổi tối, sau khi mặt trời lặn, cánh cổng trong giếng đã biến mất, Lâu Cận Thần hiểu rõ, từ bây giờ tới giữa trưa ngày mai, lúc hội tụ ánh mặt trời mới có thể mở ra lại.
Nhưng mà lúc ban đêm, thời tiết lại đột ngột thay đổi.
Trời đổ mưa, từ trên bầu trời trực tiếp rơi thẳng vào trong sân nhà, đầu tiên là mưa phùn, ước chừng sau một nén nhang đã biến thành mưa to.
Tiếng mưa rơi ào ào át hết những âm thanh khác.
Lâu Cận Thần đứng dậy, hắn cảm nhận được một tia khí tức nguy hiểm, khí tức này đương nhiên không phải đến từ trong giếng, mà là đến từ bên ngoài, ở ngoài Triệu phủ.
Hắn tin tưởng, bản thân Bí Linh Giáo không thể có được bí linh, thế nên chắc chắn sẽ lan truyền tin tức nơi này có bí cảnh ra ngoài.
Đây cũng là nguyên nhân mọi người tranh thủ thời gian mấy ngày nay bày ra pháp trận, mở cửa bí cảnh này.
Bây giờ trong màn mưa, hắn cảm nhận được nguy hiểm, nhất định là có người nhìn thấy nơi này giữa trưa hội tụ ánh mặt trời, chắc rằng đã mở được bí cảnh rồi, cho nên nhẫn nại không ra tay.
Hắn đứng dậy, đi tới cửa, hắn muốn nhìn xem Đại đương gia và Lục đương gia đang ở đâu.
Hai người bọn họ vốn đang canh ở bên ngoài, lại không thấy bóng dáng đâu nữa.
"Đùng! Oành!"
Một tia sét đánh xuống, trong sân ngoài nhà, một bóng người từ trong ánh sét in ra đi tới.
Khuôn mặt được vải đen che lại của Lâu Cận Thần quay lại, đối diện với hướng của bóng đen kia, hắn vừa mới cảm nhận được chỗ đó có người, nhưng mà loại cảm giác này cực kỳ mỏng manh.
"Kẻ nào, lăn ra đây cho ta." Trước sân truyền đến tiếng rống giận dữ của Đại đương gia, nghe ngữ khí có vài phần cảm giác hổn hển, nhưng không nghe thấy giọng của Lục đương gia.
Lâu Cận Thần không đi ra ngoài, bảo vệ cho cái sân này là nhiệm vụ lớn, hắn biết rõ, nếu trận pháp bên ngoài bị phá hỏng, thế thì cánh cửa bí cảnh kia sẽ không thể mở ra nữa, lúc đó người đi vào sẽ không ra được.
Đi vào tất nhiên có cơ duyên lớn, nhưng bọn họ sẵn lòng để cho Lâu Cận Thần canh ở đây, đây cũng là một loại tín nhiệm rất lớn, hơn nữa là loại tin tưởng lẫn nhau.
Hắn sợ hãi loại người tính kế điệu hổ ly sơn.
Mưa càng lúc càng lớn, Lâu Cận Thần tay cầm kiếm mà đứng, phía sau là sân, trước mặt đang có mưa to, gió thổi nước mưa dưới mái hiên cuốn về phía Lâu Cận Thần, lại bị một trận khí tràng vô hình đẩy ra.
Trong mưa, đột nhiên có tiếng khóc truyền đến, như ẩn như hiện, giống như đang ở một chỗ rất xa, từ từ, tiếng khóc nọ hình như đã đến bên ngoài Triệu phủ, lại trong chốc lát, tiếng khóc đó hình như đã đi vào Triệu phủ.
Triệu Nghĩa vẫn đang mắng to.
"Tam đệ, ngươi cứ ở đó đừng động, tất cả ở đây có ta." Giọng nói của Đại đương gia cách mưa gió truyền tới: "Xem đao!"
Lâu Cận Thần cau mày, vẫn không hề động như cũ, hắn nhớ đến Lục đương gia, Lục đương gia là một vị quyền sư gân cốt tề minh, khí huyết trong cơ thể như lửa, quỷ quái bình thường căn bản không thể tới gần hắn.
Chỉ là, trong mưa gió hoàn toàn không nghe thấy động tĩnh của Lục đương gia, điều này khiến hắn càng thêm không dám hành động bừa bãi.
Trong Triệu phủ, đám huynh đệ Long thị và Liệt Hỏa lão tổ đang bị nhốt trong hầm cũng là một mảnh im lặng, hình như bọn họ cũng cảm nhận được khí tức nguy hiểm.
Nắp hầm đóng kín nhưng nước từ trên nắp chậm rãi tràn ra, chảy xuôi theo các khe hở, chảy xuống bậc thềm, bò về phía ba người đang bị giam.
Nước này tựa như có sinh mệnh quỷ dị, nó đang bò, giống như nó đang kiếm ăn.