Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 246 - Chương 246: Quỷ Quái Nhân Lúc Đêm Đi Vào Triệu Phủ (1)

Chương 246: Quỷ quái nhân lúc đêm đi vào Triệu phủ (1) Chương 246: Quỷ quái nhân lúc đêm đi vào Triệu phủ (1)

Triệu phủ, bên trong hầm.

Tiếng mưa rơi bị một tầng ngăn lại, nhưng vẫn truyền vào trong hầm.

Cơn mưa bất chợt không đủ để làm huynh đệ Long thị sợ hãi, nhưng sát ý lạnh lẽo cùng với bầu không khí quỷ dị như có như không bên trong tiếng mưa rơi kia lại khiến lòng huynh đệ Long thị sinh ra hoảng sợ.

Khi nước chảy vào hầm, huynh đệ Long thị liền như mèo xù lông, miệng không tự chủ được mà phát ra tiếng kêu sợ hãi, trong tiếng hét ẩn chưa nỗi sợ khôn cùng, kể là lúc bọn họ bị nhốt vào nơi này cũng không sợ hãi như vậy.

Dù sao Lâu Cận Thần trên phương diện sức mạnh khiến bọn họ không thể phản kháng, nhưng mà không biết Thất đương gia dùng cách gì mà giam cầm âm hồn của bọn họ, sau khi pháp lực khó thi triển được, đối diện với loại khủng bố không xác định này, cảm giác sẽ đặc biệt mãnh liệt.

Bọn họ quan tưởng "Long Thần", lại vẫn không thể cởi bỏ được gông xiềng Thất đương gia trói trên người bọn họ.

Khi bọn họ cảm nhận được khí tức quỷ dị kia ùa vào, bọn họ kinh hoàng bật thét chói tai, âm thanh xuyên qua màn mưa, truyền vào trong tai Lâu Cận Thần, Lâu Cận Thần quay mặt về phía hầm, tựa kiếm vào miếng đá lát dưới mái hiên hành lang, siết chặt tâm niệm, quan tưởng minh nguyệt, niệm quang lan tỏa, niệm quang trên cơ thể hắn giống như ánh trăng, chiếu sáng không gian toàn bộ ngôi nhà cũ và mái hiên hành lang nơi nó tọa lạc.

Huynh đệ Long thị không ngừng lui về phía sau, lại bị nước chảy xuôi khiến cho lui cũng không thể lui, muốn bám lên vách tường, lại bởi vì đang bị khóa âm hồn, căn bản không thể làm được, nước đang bò lên mu bàn chân, bọn họ cảm nhận được một cảm giác lạnh thấu xương, trận lạnh lẽo kia ngấm vào bên trong cơ thể, bọn họ liều mạng đá chân, muốn vẩy nước trên chân ra.

Nhưng trong quá trình đá chân vẩy nước, rất nhanh đã mất đi cảm giác ở chân.

Khi nước dâng lên đến phần eo của bọn họ, bọn họ đã trượt xuống đất nằm trong nước, miệng chỉ có thể phát ra tiếng thét chói tai kinh hoàng bất lực, nước như một con quái thú mau chóng mà lặng im nuốt hết sự sống của bọn họ.

Liệt Hỏa lão tổ ở bên kia, sau khi hai mắt hắn chạy mất, một con mắt sống nhờ ở bàn tay, cả người đều hơi đần độn đờ đẫn, khi nước kia lan đến trên người hắn, hắn cũng không thét chói tai, cũng không khủng hoảng, chỉ có con mắt trong lòng bàn tay phải hắn chuyển động, khi nước nuốt đến bàn tay này của hắn, lại như ăn phải thứ gì đó không thể ăn, nước không ngừng phá vỡ ra một cái lỗ.

Con mắt trên lòng bàn tay của Liệt Hỏa lão tổ hiện ra hết lần này đến lần khác.

Nước nọ lại run run trong chốc lát, sau đó chảy xuống cơ thể của Liệt Hỏa lão tổ, mà cơ thể của Liệt Hỏa lão tổ đã biến thành nát bươm, mất hết đường sống, con mắt trong lòng bàn tay hắn rút ra, những xúc tu hình thành chân, rất nhanh chạy ra ngoài như một con nhện.

Con mắt đi đến một căn phòng, trèo qua cửa sổ chưa đóng kín rồi trèo lên một chiếc bàn, trên bàn có một chiếc hộp, con mắt bèn ghé vào hộp, vẫn không nhúc nhích.

Lúc này, cửa không tiếng động mở ra, mưa gió ùa vào trong.

"Đùng! Oành!" Ánh điện lóe lên giữa trời đất, từ cửa ra vào, cửa sổ và khe hở trên gạch, chiếu sáng cả căn phòng, có một bóng người không biết từ khi nào đã đứng trước bàn sách, hắn đang nhìn chiếc hộp trên bàn.

Tia chớp lóe lên, bóng người trong bóng tối lại chìm vào bóng tối lần nữa, chỉ có hai con mắt nằm trên chiếc hộp vẫn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, trong bóng tối có vẻ vô cùng quỷ dị.

Đột nhiên, một tia đao quang xẹt qua hư không, đánh vỡ con mắt kia ra, xúc tu của tròng mắt run rẩy một hồi, sau đó không hề nhúc nhích nữa.

Thanh đao ngắn kia chia tròng mắt ra làm hai nửa, sau đó hắn lại dùng đao ngắn chầm chậm đẩy hộp ra.

Trong hộp có ánh sáng yếu ớt, vầng sáng yếu ớt trong bóng tối rất rõ ràng, cũng quỷ dị, bóng đen liếc mắt một cái nhìn vào cái gương và con mắt kỳ dị bên trong hộp.

Nhưng khi hắn nhìn rõ ràng con mắt trong tấm gương kia, thanh đao ngắn đặt bên cạnh chiếc hộp đang run rẩy, bàn tay cầm đao đột nhiên điên cuồng mọc ra tóc đen dài.

Trong bóng tối, có một âm thanh phát ra từ trong cổ hỏng hắn: "Khì khì! Khì khì. ."

"Ầm!" Có thứ gì đó ngã xuống đất.

Chỉ chốc lát sau, có hai con mắt bò lên bàn, bò vào trong hộp, chiếm cứ bên cái gương, không động đậy nữa.

Mà bóng đen ngã dưới đất lại nhúc nhích, dường như hắn đã quên mất hai mắt của mình, lại một tia sét khác xuyên qua căn phòng, một người lông lá như dã thú bò về phía cửa, trong mắt hắn có những sợi râu thịt màu đỏ đang run rẩy trong hư không, giống như một con thú đang cảm nhận thế giới.

Đao của Đại đương gia sớm đã ra khỏi vỏ, Lục đương gia vừa nãy rõ ràng vẫn ở bên cạnh mình, nhưng bây giờ lại không thấy nữa.

Bình Luận (0)
Comment