Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 247 - Chương 247: Quỷ Quái Nhân Lúc Đêm Đi Vào Triệu Phủ (2)

Chương 247: Quỷ quái nhân lúc đêm đi vào Triệu phủ (2) Chương 247: Quỷ quái nhân lúc đêm đi vào Triệu phủ (2)

Tu sĩ võ đạo không sợ hãi chiến đấu chính diện với người khác, phá làng phá thành, tiến công dữ dội, tu sĩ võ đạo không chỉ mạnh hơn người, mà còn cầm cờ đi trước, nhưng khi bị người khác lấy pháp thuật khổng lồ bao trùm, tu sĩ võ đạo cũng hơi bất lực, bọn họ sẽ bị pháp thuật ăn mòn, sẽ như rơi vào lưới nhện, càng giãy càng chặt, cuối cùng mất sức lực, mặc người cắn nuốt.

Đại đương gia đang thở phì phò, tay trái hắn cầm một chiếc đèn lồng, mặc dù vậy, ánh sáng dưới cái chụp lưu ly vẫn nhấp nha nhấp nháy.

Ngọn đèn trên tay hắn không chiếu xuyên qua màn mưa bụi phía trước được, rõ ràng là nhà của mình, trong lòng vô cùng quen thuộc, nhưng hắn lại phát hiện mình đã lạc đường ở đây rồi.

Ngọn đèn trong tay không chiếu rõ con đường phía trước, trong cơn mưa ngoài hiên nhà, bên tai hắn dường như nghe thấy đủ loại âm thanh kỳ dị, như tiếng thú hoang trên núi, hay như rừng núi hoang vắng nơi những quỷ quái thường lui tới.

Đột nhiên, ở nơi cách ngọn đèn trong tay hắn cực xa, chỗ điểm cuối mái hiên, có một người áo trắng đang đứng ở đó.

Người áo trắng kia thân hình gầy yếu, giống như là nữ tử, cả người ướt sũng, cả mái tóc đen rối tung xõa ra, che khuất toàn bộ khuôn mặt, đôi chân trần màu xanh đen, giống như móng vuốt của thú vật.

Trái tim của Đại đương gia co rụt lại, da đầu phát tê, da gà toàn thân nổi lên, một trận lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.

Trong bóng tối mờ mờ ảo ảo, hắn đã nhìn thấy mái tóc của nữ tử kia.

Đao trong tay hắn chỉ vào nữ tử xõa tóc đồ trắng kia.

Nhưng mà trong bóng tối phía sau hắn, đã có khí đen chui ra từ trong mưa, khí đen như vô số sợi tóc, từ từ đến sau lưng Đại đương gia, lúc cách Đại đương gia ba bước, khí đen phun ra từng sợi, giống như rắn dữ dằn cắn bắt mồi, trong chớp mắt cắn lấy Đại đương gia.

Đại đương gia chỉ cảm thấy có một sức mạnh lớn lôi hắn ra sau, chân hắn đứng lại nhưng vẫn bị lôi ra sau, mà mắt hắn lại thấy nữ tử ở điểm cuối mái hiên kia, mang theo cơn mưa ẩm ướt đánh về phía hắn, hắn vung đao về phía sau, nhưng không thể nào chặt đứt được khí đen đang quấn quanh người mình.

Ngược lại khiến cho cánh tay hắn cũng bị quấn lấy, không động đậy được, đèn cũng rơi trên mặt đất, ánh sáng dưới mái hiên nhất thời mờ đi.

Hai cánh tay của nữ tử áo trắng đưa ra phía trắng, là một đôi tay xanh đen thùi lùi, cào về phía Đại đương gia.

Đột nhiên, trong mưa vang lên một tiếng hét to.

Một bóng người phá tan màn mưa cùng đêm tối, giống như phá vỡ trời đất vậy, đánh vào bên trong hành lang.

Người này mang theo làn mưa, cứ như một con hung thú đánh lên người nữ tử áo trắng, khi nhìn kỹ hắn, phát hiện cú va chạm là một cú thúc cùi chỏ cực kỳ thuần túy, giống như một con bò đực húc, nhưng khí thế lại giống như mãnh hổ lao xuống núi.

Nữ tử áo trắng sau cú va chạm này đúng là chỉ có thể phát ra một tiếng thét chói tai, rồi bị đụng tản ra thành một mảng hắc sa, tản rơi xuống đất.

Đám sương đen đang quấn lấy Đại đương gia lại như bị kinh sợ, rất nhanh đã co rụt lại vào trong màn mưa.

Đại đương gia há to miệng thở, còn chưa kịp thở thông đã vô cùng phấn khởi hô lên: "Lục đệ, may quá ngươi đến rồi."

Lục đương gia lại không trả lời, mà nhìn mưa bụi, giống như muốn nhìn thấu bóng tối nặng nề này.

"Có người nhân lúc mưa làm việc, chúng ta trở về nhà cũ trong viện hội họp với Tam đương gia." Lục đương gia nói.

Đại đương gia đã nhặt đèn bão lên, nhìn cơn mưa, nghe tiếng mưa rơi ào ào, trong lòng dâng lên lo lắng, hắn biết mình và Lục đương gia đều là tu sĩ võ đạo, không am hiểu thi pháp, cũng không am hiểu phá loại pháp này, có thể cản trở chỗ Tam đương gia hay không thì vẫn là rất khó nói.

"Cho dù chúng ta không hội họp được với Tam đệ, cũng không thể khiến hắn lo lắng cho chúng ta, hắn tuyệt đối không thể rời khỏi chỗ đó." Đại đương gia nói.

Lục đương gia gật gật đầu nói: "Tam đương gia có thể phân biệt được chính và thứ."

Vì thế, Đại đương gia la lớn, bảo Lâu Cận Thần bảo vệ cho tốt chỗ nhà cũ, chỉ là hắn cũng không biết tiếng kêu gọi của mình có đủ để Lâu Cận Thần nghe thấy không.

"Lục đệ, trước đó chúng ta nhìn thấy một bóng người bèn cùng nhau đi xem xét, sao lại đột nhiên không thấy ngươi nữa?" Đại đương gia hỏi.

"Bởi vì lúc ấy ta đang cúi đầu xem xét tình huống trong ao bên cạnh, đã thấy ngươi cầm đèn đi về hướng khác, hơn nữa đi xa rồi, sau khi ta đuổi theo ngươi, không bao lâu đã phát hiện đó không phải ngươi, mà là quỷ quái không xác định, sau khi ta đánh giết hắn xong bèn đi khắp nơi tìm ngươi." Lục đương gia nói rất bình thản, nhưng Đại đương gia lại nghe ra sự kinh hãi và khiếp hồn khiếp vía trong đó.

"Thế mà lại có thứ có thể biến thành dáng vẻ của ta à?" Đại đương gia không khỏi hỏi.

Bình Luận (0)
Comment