Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 251 - Chương 251: Giải Cứu (2)

Chương 251: Giải cứu (2) Chương 251: Giải cứu (2)

Lúc hắn đang định gọi, lại phát hiện chính hắn cũng không nhận ra trong hai người ai mới là Lục đương gia thật sự, bọn họ đều toàn thân là nước bùn, nhìn có vẻ nhếch nhác chật vật, mà dáng vẻ sức mạnh ngang nhau.

Đại đương gia chần chừ một chút, nhưng mà lại có một chuyện khiến hắn sợ hãi hơn đã xảy ra, bởi vì hắn nhìn thấy có một người đang cầm một cái đèn lồng đi tới.

Cái nhìn thấy trước tiên là ngọn đèn, sau đó mới nhìn thấy người, người nọ lại là chính hắn.

Khi hắn nhìn thấy đối phương, đối phương cũng nhìn hắn, trên mặt lộ ra biểu cảm kinh hãi, Đại đương gia lúc này cảm thấy mình như đang soi gương vậy.

"Lục đệ, đầu tiên đừng đánh nữa, chúng ta đi tìm Tam đệ." Đại đương gia lớn tiếng nói.

Nhưng mà, người đối diện nọ lại cũng giọng điệu mang theo kinh hãi hô to: "Lục đệ, mau lùi lại, ngươi đừng để bị mê hoặc."

Lục đương gia đang đánh nhau trong mưa nghe thấy tiếng la của hai Đại đương gia, thế mà không hẹn mà cùng tách ra.

Sau đó, bọn họ nhìn hai Đại đương gia cũng đang cầm đèn lồng đứng ở hai bên, trên mặt hai người đều lộ ra một tia hoảng sợ.

"Đại đương gia, người nào là ngươi?" Một Lục đương gia trong đó nói.

"Là ta, mau đi, chúng ta đi tìm Tam đương gia, hắn nhất định có thể nhìn thấu tất cả những thứ này." Đại đương gia nói.

Một vị Lục đương gia khác lại chất vấn: "Bọn họ đều là quỷ quái, bây giờ chúng ta không thể đưa bọn họ đến chỗ của Tam đương gia, Tam đương gia đang canh nhà cũ, chúng ta đưa quỷ quái qua là gia tăng áp lực của hắn."

Đại đương gia vừa nghe, cảm thấy cũng có lý, không khỏi nhớ tới Lục đương gia trước đó đã cứu hắn, hắn đã từng nói muốn đi tìm Đại đương gia.

Nếu Lục đương gia ngay lúc đó là giả, Tam đương gia lại không nhận ra hắn, Đại đương gia bị hắn đánh lén, thế thì...

Đại đương gia nghĩ đến đây, chỉ cảm thấy hậu quả không lường được, đồng thời trong lòng cũng đang nghi ngờ, Lục đương gia lúc mới đầu cứu mình kia là thật hay là giả.

Thậm chí hắt bắt đầu hoài nghi, nữ tử áo trắng mình gặp phải kia là thật hay là giả.

"Hắn là giả, Lục đệ, các ngươi mau đi giết tên quỷ quái kia." Một Đại đương gia khác lớn tiếng hô.

Hai Lục đương gia đưa mắt nhìn nhau, lại đều không động, bọn họ hiển nhiên cũng không phân biệt rõ được rốt cuộc ai mới là Đại đương gia thật sự.

Đại đương gia phát hiện mình căn bản không thể tranh cãi, tựa như chỉ có rút đao giết đối phương mới có thể chứng minh mình là thật, hắn rút đao ra, đối phương cũng rút đao.

Bọn họ đặt đèn ra sau lưng, tư thế rút đao lại cũng giống nhau.

Lòng Đại đương gia đã chìm xuống, hai người Lục đương gia đã đánh thành như vậy, sống chết vật lộn, mà hiện tại đã đến lượt bản thân hắn rồi.

Không biết Tam đương gia ở đó thế nào rồi.

Lòng Lục đương gia cũng đang phát lo, hắn biết Đại đương gia cũng lâm vào hoàn cảnh giống mình, nếu tiếp tục làm như vậy, chỉ sợ mình và Đại đương gia đều phải chết ở chỗ này.

Kiến thức của hắn nhiều hơn Đại đương gia một chút, mà lại vẫn không biết làm sao bây giờ.

Đúng lúc này, tai bọn họ nghe thấy một giọng nói từ trong bóng tối truyền tới.

"Tất cả pháp, đều do vọng sinh."

Đây là giọng của Lâu Cận Thần, trong lòng Đại đương gia và Lục đương gia liền vui vẻ, bọn họ biết, Tam đương gia là một vị luyện khí sĩ cực kỳ xuất sắc, thế gian chỉ có hai loại luyện khí sĩ, một loại là ưu tú, một loại là bình thường.

Khi bọn hắn nghe thấy lời Lâu Cận Thần nói, bèn nhìn đến bên kia hành lang, ở đó có một đường sáng xé rách bóng tối.

Kiếm ngân vang theo gió lưu chuyển, chỉ trong nháy mắt đã giống như tràn đầy bên trong khoảng không gian này.

Một đường kia chỉ là kiếm quang, là Lâu Cận Thần rút kiếm ra khỏi vỏ, kiếm thức thuận theo bước chân nhấc lên chém xuyên qua bóng tối.

Đại đương gia nhẹ nhõm thở phào một hơi trong lòng, hắn lại nhìn thấy tia kiếm quang cắt tới trước mặt mình.

"Nguy rồi, Tam đệ chém nhầm rồi."

Hắn còn chưa kịp phản ứng, kiếm này đã phá vỡ mặt hắn, phá vỡ da của hắn, thuận theo ý thức của hắn mà bay lên, kiếm quang vừa đảo, một chút ý thức vừa bay lên kia lập tức biến mất.

Đại đương gia phát hiện mình vẫn đang đứng ở chỗ này, đèn lồng rơi xuống đất, toàn thân hắn giống như được cởi bỏ một tầng xiềng xích nặng nề, thể xác và tinh thần đều minh mẫn.

Sau đó mắt hắn thấy Lâu Cận Thần hoàn toàn không dừng, cả kiếm đã bay về phía Lục đương gia đang đứng trong mưa.

Đại đương gia nhìn không rõ lắm, nhưng mà có thể khẳng định, nơi đó chỉ có một Lục đương gia, không có Lục đương gia thứ hai, hắn hơi không hiểu ra làm sao, nghĩ rằng, chẳng lẽ là một Lục đương gia trong đó đã bỏ trốn rồi sao?

Khi ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, kiếm của Lâu Cận Thần đã tới trước mặt Lục đương gia.

Cả kiếm này giống như muốn phá vỡ cơ thể của Lục đương gia, chia hắn ra làm hai nửa, gọt từ trên xuống dưới, một kiếm xuyên qua bóng tối.

Bình Luận (0)
Comment