Nhưng Lục đương gia lại mạnh mẽ lùi về phía sau, hắn lớn tiếng nói: "Tam đương gia, có phải ngươi nhầm hay không, ta là Lục đương gia thật mà."
Lâu Cận Thần căn bản không đáp lời, đổi chém thành đâm, ngay lúc Lục đương gia chuẩn bị lao vào bóng tối, cơ thể hắn đột nhiên cứng đờ, tâm kiếm của Lâu Cận Thần đã đến trước, kiếm quang theo sau tựa như cắt đậu hũ mà nhẹ nhàng từ giữa trán Lục đương gia cắt xuống.
Lục đương gia thoáng chốc cảm giác mình như được bóc một lớp da kỳ dị xuống, có một cái bóng từ trên người hắn lủi ra, bị một tia kiếm quang đảo qua, chém cho tán loạn.
Đại đương gia lập tức cảm nhận khí tức trên người Lục đương gia sáng ngời hẳn lên, trở nên giống như trước đây, huyết khí hừng hực.
"Cảm ơn Tam ca đưa ta ra khỏi ảo giác." Giọng nói hơi xấu hổ của Lục đương gia vang lên.
"Đều là huynh đệ một nhà, cần gì phải nói cảm ơn, về nhà cũ trước." Thân hình của Lâu Cận Thần cũng không ẩn vào trong bóng tối nữa, mà dẫn đường ở phía trước.
Đại đương gia nhặt đèn lồng lên, đi theo Lâu Cận Thần nói: "Tam đệ, thế rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Chỉ là bị mê hoặc tâm thần mà thôi, nào có ai có thể sáng tạo ra một người khác giống với các ngươi." Lâu Cận Thần nói.
"Ừ nhỉ, ta hẳn phải nghĩ đến điểm này từ lâu." Lục đương gia nói.
Ba người mau chóng rảo bước nhanh qua hành lang, có Đại đương gia và Lục đương gia đi theo hắn, ánh trăng trắng trên bầu trời tựa như có trăng đi trong hành lang, bóng tối phía trước rút lui, Đại đương gia chỉ cảm thấy màn mưa đêm trùng trùng vốn bao phủ hắn lại như không còn tồn tại nữa.
Trong lòng Lâu Cận Thần đang có áp lực nặng nề, trời như bóng tối đen kịt, trận mưa lớn vẫn chưa ngớt cho hắn biết bên ngoài Triệu phủ vẫn còn kẻ địch đang chờ đợi.
Cho nên hắn quyết định xuất kích, hơn nữa là chủ động xuất kích, đưa Đại đương gia và Lục đương gia trở về là bước đầu tiên.
Bước thứ hai chính là ra ngoài đi săn.
Lúc bọn họ trở về, Đại đương gia và Lục đương gia nhìn thấy một vài thi thể ngã trên đất, trong những thi thể này có không ít thứ nhìn có vẻ là quái vật, còn có một số vẫn đang nhúc nhích giãy giụa trên mặt đất.
Những ngón tay cong cong của Lâu Cận Thần bắn ra từng luồng pháp niệm nguyệt sắc, như kiếm quang mà đáp xuống những cơ thể đang ngọ nguậy kia, để cho bọn chúng được giải thoát.
Không bao lâu đã đưa bọn họ trở về nhà cũ, lúc này trong nhà cũ vẫn im lặng như trước, Đại đương gia tìm được ngọn đèn dầu, thắp nó lên, toàn bộ nhà cũ lại hiện ra ánh đèn.
Lâu Cận Thần nhìn xung quanh một lượt, không có dấu vết có người tiến vào, hắn lại dùng niệm quang cảm chiếu, vẫn không phát hiện được gì, bèn nói với Đại đương gia và Lục đương gia: "Ta ra đi bên ngoài xem sao, các ngươi canh ở đây, đừng rời đi."
Đại đương gia lại nói: "Tam đệ, ngươi cần gì phải ra ngoài chứ, canh ở trong này cũng được, chúng ta cùng nhau canh, có thể phối hợp với nhau."
"Nào có đạo lý đợi người khác đến cửa." Lâu Cận Thần cười nói: "Đại đương gia yên tâm, dù cho không địch lại được, ta vẫn có thể thoát được bằng Du Thân Túng Kiếm Thuật."
Lâu Cận Thần đương nhiên cũng không có ý định chạy trốn, trong tình huống Hóa Thần không ra mặt, kiếm của hắn cũng không yếu chút nào.
Đại đương gia vẫn muốn nói chuyện, Lục đương gia đã mở lời: "Tam ca yên tâm, ta có thể bảo vệ tốt nơi này."
Lâu Cận Thần gật gật đầu nói: "Chỉ cần các ngươi không ra khỏi nơi này, hẳn là sẽ không có chuyện gì, nơi này dù sao cũng có pháp trận mà nhóm Nhị đương gia và Thất đương gia bày ra, mặc dù là trận Khải Linh, nhưng cũng có tác dụng ngăn cản hoặc tâm mê hồn pháp nhất định."
Lâu Cận Thần nói xong, Đại đương gia và Lục đương gia đã thấy hắn đang chậm rãi biến mất trước mặt mình, lại cẩn thận nhìn mặt đất, có dấu chân mờ nhạt vì giày ướt trước đó của Lâu Cận Thần để lại hướng về phía cửa.
Lâu Cận Thần cẩn thận bay qua tường sân.
Kể từ sau khi hắn bị quỷ nhãn nhìn chăm chăm, hắn từ trong đó cũng cảm nhận được loại thần pháp che giấu tầm mắt bên ngoài này, hắn kết hợp nó với pháp ẩn thân của mình, nhảy vượt qua tường sân này, hoàn toàn sẽ không bị lộ thân hình.
Hắn đi trong mưa, tiếng mưa rơi đã hoàn toàn che giấu tiếng bước chân của hắn.
Tổ Ngõa đứng ở đầu ngõ, đây là một con ngõ gần Triệu phủ, hắn biết rõ, cách con ngõ nhỏ này cũng có người, chỉ là rốt cuộc là loại người gì thì hắn không biết rõ, nhưng mà khí âm tà trong đó lại xông vào mũi.
Đột nhiên, trong tai hắn tựa hồ nghe được một chút tiếng kiếm ngân.
Hai cánh tay trên lưng Tổ Ngõa không khỏi nắm thật chặt, khi vừa căng thẳng, hai cánh tay mới của hắn sẽ không tự chủ được mà nắm chặt, sau đó một số lúc bất an còn sẽ ve vẩy qua lại.