Không biết vì sao, lúc này, hắn lại nhớ tới người bị mình cướp hai cánh tay, lúc ấy hắn nhìn trúng cánh tay này, bèn đoạt lấy, hiện tại, nghe nói nơi này có bí cảnh mở ra, cho nên hắn lại tới, chỉ là hắn không hứng thú lắm với bí linh này, hắn nghe nói, nơi này có một người có một tay kiếm thuật mạnh mẽ.
Vì thế hắn liền động tâm, hắn từng gặp người thi triển kiếm pháp mạnh mẽ, vô cùng muốn học tập kiếm pháp, nhưng mà tư chất có hạn, học được một khoảng thời gian lại không nắm được trọng điểm, vì thế hắn bắt đầu sinh ra ý tưởng cướp đoạt cánh tay kiếm thủ, hai cánh tay trên lưng hiện tại mặc dù đẹp đẽ, nhưng nếu có thể thay bằng cánh tay kiếm thủ đương nhiên là tốt hơn.
Dưới sự cảm chiếu của niệm quang Lâu Cận Thần, có một người bốn tay đang đứng đó, hai cánh tay trên lưng mảnh khảnh trắng nõn như là cánh tay của nữ tử, cả cánh tay như lai ghép trên người, tuy Lâu Cận Thần từng gặp rất nhiều người tu luyện tu đến người không ra người quỷ không ra quỷ, nhưng mà loại mọc thêm hai cánh tay này lại vẫn là lần đầu tiên gặp.
Hắn chỉ kinh ngạc trong lòng, kiếm trong tay không nương tay chút nào, kiếm ra khỏi vỏ, một điểm sáng bạc cực nhanh từ giữa trán hắn lao đi, trong thoáng chốc khi người bốn tay nhìn thấy kiếm quang, trên mặt xuất hiện vẻ kinh sợ, nhưng mà một cánh tay trên lưng lại chộp về phía mũi kiếm, mũi kiếm sắp tới trong chớp mắt bị túm lại, lại như là gió thổi lay cành liễu, nháy mắt nó đã uốn cong thành hình vòng cung và vượt qua móng vuốt màu trắng.
Tổ Ngõa chỉ cảm thấy một mũi nhọn màu trắng chói mắt, trong lòng kinh hoàng, giữa trán đau nhói, kiếm đã điểm xuống, cùng với ánh sáng trong mắt rất nhanh đã mờ đi.
Trong chớp mắt khi kiếm ra khỏi vỏ là lúc sát khí nở rộ, mà kiếm trở vào vỏ, lại là thu lại ý niệm, sát niệm bao vây.
Trong võ thuật có một câu nói, tất cả phát lực đều là quá trình duỗi và co.
Vung nắm đấm đánh là duỗi, thắt chặt là co, cơ thể triển khai một cú đấm là duỗi.
Mà so với ý nghĩ trong đầu hắn cũng như vậy, hắn đã từng dùng loại phương thức duỗi co này trong người, từ đó mà phá tan áp chế của người khác.
Xuất kiếm như hít thở, hít thở giống như duỗi co trong ý nghĩ, là thu phóng pháp lực, hắn càng ngày càng tự nhiên.
Ở một lối vào ngõ khác, có một người phụ nữ trung niên đang đứng đó, quanh thân bà ta đang ngưng kết một đoàn sương đen, nếu nhìn kỹ đoàn sương đen sẽ phát hiện đó là một đám âm quỷ.
Âm quỷ phân tán vào tường và mặt đất phía trước và sau ngõ, những chỗ đó tràn ngập âm khí, giống như mạng nhện, khi có người đi vào khu vực này sẽ lập tức bị bà ta cảm nhận được.
Bà ta cảm giác có người đang tới gần, một người đang ẩn thân hình, bước chân nhẹ nhàng.
Bà ta lập tức trở nên cảnh giác, âm khí trong hư không lập tức bao phủ lấy người đang đi tới, nhưng mà ý niệm của bà ta vừa mới động, một ánh hào quang đã hiện ra từ trong mưa đêm, chớp mắt đã xuyên qua vòng vây âm quỷ chưa khép lại của bà ta.
Người vốn dĩ còn ở phía khá xa kia hiện ra cùng với một ánh kiếm, thế mà trong thoáng chốc đã cấp tốc chạy đến trước mặt.
Đoàn âm quỷ dưới thân bà ta theo sự kinh hãi của bà ta trong thoáng chốc đã bay lên, như là một con khỉ màu đen nghênh đón kiếm quang đang bổ tới, cùng lúc đó, người phụ nữ trung niên rất nhanh đã lui về phía sau.
Kiếm quang vừa hoãn lại, đổi đâm thành bổ.
Bà ta lập tức cảm giác có mấy con âm quỷ của mình đã tán loạn.
Bà ta lại thấy kiếm quang nở rộ thành một mảng quang hoa, hình thành một vòng kiếm, bao lấy đám âm quỷ của bà ta, mau chóng thắt chết.
"Ngươi là ai, vì sao lại đánh lén ta?" Người phụ nữ trung niên đã nhân cơ hội bay lùi lại lên nóc nhà, lạnh giọng hỏi.
Lâu Cận Thần đã lộ thân hình đứng ở dưới lại không đuổi theo, mà hỏi ngược lại: "Người của Minh Linh Sơn?"
"Phải, Âm Mộng Tình của Minh Linh Sơn, ngươi là ai?" Người phụ nữ trung niên hỏi.
"Ngươi tốt nhất rời khỏi đây, lần sau mà tiến gần hơn nữa, kiếm của ta sẽ không nhân nhượng đâu." Lâu Cận Thần nói.
"Ngươi hình như không sợ người của Minh Linh Sơn nhỉ!" Âm Mộng Tình có thể cảm nhận được ý nghĩ giết người vừa mới lộ ra của đối phương, người luyện tập kiếm thuật nhìn có vẻ phong lưu đa tình, không hạn chế một kiểu, nhưng mà khi giết người lại luôn luôn lòng dạ như sắt đá.
"Minh Linh Sơn tuy được xưng là đại phái nuôi quỷ, nhưng cũng không dọa được ta, nhưng vì ta có một người bạn cũ tu hành ở đó, nên sẽ hạ thủ lưu tình, sau khi ngươi trở về thay ta hỏi thăm Đoạn Nhu, nói rằng Lâu Cận Thần ta có thời gian rảnh rỗi, nhất định sẽ tới Minh Linh Sơn bái phỏng nàng." Khi Lâu Cận Thần dứt lời thì đã biến mất.
Minh Linh Sơn rất lớn, đệ tử trong đó đông đúc, Âm Mộng Tình cũng đã mấy năm không trở về núi, chỉ là quen biết Đoạn Nhu mà thôi, cũng không có bao nhiêu tình cảm.