Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 254 - Chương 254: Đấu Kiếm (1)

Chương 254: Đấu kiếm (1) Chương 254: Đấu kiếm (1)

Sau đó bà ta nhìn sang một lối vào ngõ khác, trong nước có một bóng người ẩn nấp, giống như cá bị kinh sợ mà nhảy lên, một tia kiếm quang đột nhiên xuất hiện, bóng người Lâu Cận Thần theo kiếm quang nhảy ra, một kiếm chém đứt đầu người nọ, Lâu Cận Thần rơi xuống nước, người đã chìm mất vào khoảng không...

Mưa gió dần dừng lại.

Trong tai Lâu Cận Thần xuất hiện tiếng tiêu, thuận theo tiếng tiêu, hắn đi tới bên một cái giếng, ngẩng lên nhìn về phía nóc nhà nơi có một người mặc áo tơi đội nón tre.

Mưa đã tạnh, trên mái nhà có nước đang tí ta tí tách nhỏ xuống, nước trên đường róc rách mà chảy, trên trời đã có sao xuất hiện, mặt đất các góc phố, trong các ngóc ngách và trong các khe nứt tường đã có tiếng côn trùng kêu vang.

Tiếng côn trùng kêu làm tòa thành nên có vẻ yên lặng hơn, mưa đã tạnh, tiếng gió văng vẳng.

Lâu Cận Thần ngẩng mặt về phía nóc nhà, hắn không tìm những người chạy trốn xa hơn nữa, có một vòng kinh sợ này, hắn cảm thấy cũng đã đủ rồi.

Nhân vật quan trọng chân chính của trận hô phong hoán vũ này đang ở ngay trên nóc nhà.

Người đội nón tre đứng trên nóc nhà có một khuôn mặt gầy gò, dưới cằm có một chòm râu.

Ông ta đang lặng lẽ mà nhìn Lâu Cận Thần.

Lâu Cận Thần chống kiếm mà đứng, chầm chậm nói: "Ngươi không muốn nói chút gì sao?"

Người mặc áo tơi đội nón tre đánh giá Lâu Cận Thần, thân hình cao gầy mảnh khảnh, dáng người mạnh mẽ, quả thật là một hạt giống kiếm thủ tốt.

"Ta nghe nói, thành Cửu Tuyền xuất hiện một vị đại kiếm sĩ, một kiếm đâm dọc hơn mười dặm, kiếm quang phân hóa, đến rồi đi như tia chớp, càng muốn mở mang một phen, nhưng mà những gì vừa nhìn thấy lại thật thất vọng." Người mặc áo tơi đội nón tre lấy một loại tư thái tiền bối nói.

"Ồ, thất vọng ở chỗ nào?" Lâu Cận Thần hỏi.

"Ẩn núp, đánh lén, sao được coi là một kiếm sĩ, kiếm sĩ phải quang minh mà chấp kiếm, há lại có thể làm việc của thích khách." Người mặc áo tơi đội nói tre lạnh lùng nói xong, giọng nói như gió của màn mưa đêm vờn quanh người, lại khiến người ta cảm thấy rét lạnh.

"Chuyện mà các hạ làm cũng chưa thấy quang minh lắm đâu!" Lâu Cận Thần nói.

"Chơi tiêu chẳng qua chỉ là một chút sở thích ngoài của ta mà thôi." Người mặc áo tơi đội nón tre đưa tay chậm rãi cởi nút thắt áo tơi của mình xuống, tùy ý để nó từ đầu vai chảy xuống, lộ ra thanh sam bên trong, mà bên hông ông ta lại đang treo một thanh kiếm.

Kiếm kia lay động trong gió, chỗ chuôi kiếm ánh lên một vòng linh quang, đó là một thanh kiếm tốt được tế luyện ra bằng linh vận, thậm chí khả năng được xưng là bảo kiếm.

Đối phương lại cởi nón tre ra, tùy tay quẳng đi, nón tre bị quẳng bay ra rất xa, bay thẳng đến một nóc nhà khác, sau đó trượt xuống, treo ở mái hiên, lại lủng lẳng trong gió, rồi rơi xuống mặt đất.

Đây là một người gầy yếu, khung xương cũng không lớn, lại làm cho người ta có một cảm giác giống như một cây lao, sắc bén lạnh cứng.

"Luyện khí đạo, Vương Kiếm Thần." Lão già lạnh lùng nói.

Vương Kiếm Thần, có tiếng tăm, thường lui tới trong các động phủ tu tràng, còn là thượng khách, nhưng Lâu Cận Thần chưa từng nghe qua.

"Mặc dù ngươi nói chơi tiêu là sở thích ngoài, nhưng lại dùng để giết người, kêu gọi nhiều quỷ quái tới như vậy, có bao nhiêu đã tiến vào nhà của người trong thành, bao nhiêu người do chúng mà chết? Nếu ta không gặp thì cũng thôi, nhưng đã gặp rồi, ngươi đây phải nhận lấy cái chết." Lâu Cận Thần lạnh lùng nói.

"Vạn linh thiên địa, kẻ mạnh sống, kẻ yếu chết, nếu ngươi quản thì lấy kiếm mà nói chuyện, không cần phải sủa hùa." Vương Kiếm Thần nói.

"Ngươi có lẽ là tiền bối kiếm đạo, trưởng lão tu giới, nếu ngươi nói là vì bí cảnh mà đến, ta còn kính ngươi mấy phần đàng hoàng ngay thẳng, nhưng ngươi lại rõ ràng muốn đoạt quyền lợi bí linh, lại còn ở đây cao cao tại thượng chỉ trỏ, ta chỉ có thể nói một tiếng, già mà không có đức, cũng chỉ là kẻ cắp!" Lâu Cận Thần lời còn chưa dứt, trong lòng Vương Kiếm Thần đã bốc lên lửa giận.

Một đứa tiểu bối lại có thể bất kính với mình như thế, điều này làm cho trong lòng ông ta sinh ra sát khí dữ dội.

Đã rất nhiều năm rồi không có ai dám nói chuyện với mình như vậy.

"Tiểu bối cuồng vọng, hôm nay sẽ dạy dỗ ngươi thế nào là kính sợ." Tay của Vương Kiếm Thần đặt lên chuôi kiếm.

Giờ phút này, Lâu Cận Thần cảm nhận được một trận phong vân đang hội tụ, thu hút nguyên khí thiên địa tụ lại vào nó, Lâu Cận Thần cảm giác mình như đang ở cạnh một ngọn núi lớn, đối địch với một vùng sóng biển cuồn cuộn.

Hắn cũng đưa tay đặt lên chuôi kiếm, nắm thật chặt, đồng thời hơi nghiêng người, hơi cúi đầu, thân trên nghiêng về phía trước, nguyên khí cũng hội tụ quanh thân hắn, hơn nữa còn hội tụ vào bên trong vỏ kiếm.

"Keng!"

Kiếm quang chợt dâng, một tia kiếm quang rực rỡ xuyên qua khoảng không, lao thẳng về phía mái nhà, cơ thể Lâu Cận Thần cũng động theo kiếm.

Bình Luận (0)
Comment