Kiếm thức rút kiếm đâm lên, xoay một vòng cung lửa xông về phía cơ thể của Vương Kiếm Thần, nếu như không thể ngăn cản được, thế thì một kiếm này có thể lập tức cắt cơ thể ông ta làm đôi từ đầu tới chân.
Vương Kiếm Thần hơi bất ngờ khi Lâu Cận Thần có thể xuất kiếm dễ dàng như vậy dưới khí thế áp lực của mình.
Ông ta hừ lạnh một tiếng, kiếm trong tay "keng" một tiếng ra khỏi vỏ, cơ thể bất động, kiếm lại vạch ra một đường cung lửa, vung lên từ trên xuống dưới, mang tới một trận nguyên khí dữ dội như sóng cuộn.
"Đinh!"
Hai kiếm vừa giao nhau, một ánh lửa bắn ra, Lâu Cận Thần chỉ cảm thấy thân thể mình run lên, một luồng kiếm ý vừa mãnh liệt vừa mênh mông vọt tới, đồng thời hắn cảm nhận được một lực hấp dẫn cực mạnh quấn lấy thanh kiếm của mình.
"Lại dám đối kiếm với ta, hôm nay được dịp dùng máu của ngươi miêu tả cái tên kiếm pháp Thương Lãng của Vương Kiếm Thần ta."
Ông ta áp chế kiếm của Lâu Cận Thần trong nháy mắt, rồi đã thuận thế đâm về về Lâu Cận Thần.
Đây là kiếm thế từ trên xuống dưới, cả cú đâm này có sự sắc bén của kiếm, lại có thế của sóng lớn đổ ập xuống.
Kiếm pháp của ông ta tên là kiếm pháp Thương Lãng, bởi vì từng luyện kiếm hơn mười năm bên bờ biển, giác ngộ được thương lãng chi thế, hiểu được pháp vận của sóng cuộn trào và vô khổng bất nhập của nước.
Tự học mà thành, trong lúc hành tẩu thiên địa, dưới một kiếm, bất kể là chuyên pháp giả hay là thuật giả giỏi tấn công bằng vũ khí đều khó có thể địch lại được.
Lúc ông ta xuất đạo, lúc đầu còn thường thường đánh ngang tay với người khác, về sau, ông ta lĩnh ngộ kiếm thế Thương Lãng càng ngày càng sâu, bèn ít có đối thủ, bất kể đi đến nơi nào đều là thượng khách, luôn sẽ có người dâng tặng lễ vật phong phú, mục đích là để ông ta có thể chỉ bảo kiếm pháp.
Kiếm pháp của ông ta, bất kể đối thủ biến hóa như thế nào thì cũng có thể cảm ứng trước được.
Cho nên ông ta vô cùng có tự tin, dựa vào kiếm thế của mình, trừ phi Lâu Cận Thần này trốn chạy về phía sau, nhưng chỉ cần Lâu Cận Thần vừa mới chạy trốn, thì kiếm thế Thương Lãng mãnh liệt mênh mông mà triền miên không dứt sẽ nghênh đón hắn.
Nhưng mà ngoài dự kiến của ông ta, cả người Lâu Cận Thần dường như không dùng chút sức nào đã nháy mắt trượt sang một bên, đồng thời dùng kiếm ý sắc bén chém đứt cả làn sóng hình thành dưới kiếm của ông ta, hơn nữa chớp mắt đã đâm một mảng kiếm quang hung hãn ra, hoàn toàn che kín cơ thể nghiêng ra của mình.
Trong lòng ông ta cảnh giác, kiếm trong tay xoay tròn như một con sóng khổng lồ quay ngược lại sau khi chạm vào bờ.
Ông ta lại muốn cuốn Lâu Cận Thần vào trong kiếm thế của mình, nhưng Lâu Cận Thần lại như đã sớm dự đoán được, cơ thể mạnh mẽ lùi về phía sau, đi là đi, tuyệt đối không lề mề chậm chạp.
Khi thanh kiếm của Vương Kiếm Thần lướt qua một chút, lại là một cú đâm nữa, người và thanh kiếm thực sự đâm một đường thẳng tắp, người và kiếm trở thành một.
Vương Kiếm Thần nhìn một đường kiếm quang ngưng luyện tinh tế thế mà có thể lập tức phá tan kiếm thế của mình, đâm đến trước mặt mình.
Kiếm trong tay ông ta hơi lướt qua, lãng vận dâng lên, kiếm của Lâu Cận Thần lại như cành liễu mảnh phất phơ trong làn gió, nháy mắt đã bay mất, Vương Kiếm Thần lại một lần nữa không thể dính lên kiếm của Lâu Cận Thần, càng không cần phải nói đến người Lâu Cận Thần này, ông ta phát hiện kiếm pháp của Lâu Cận Thần cực kỳ giảo hoạt.
Trong lòng ông ta thầm giận, lại sinh ra một tia cảnh giác.
Chỉ nghe ông ta cười lạnh nói: "Tiểu bối, kiếm thuật của ngươi chẳng lẽ chính là giống loại tặc tử đấy à?"
"Hành kiếm giả phải đường hoàng hào phóng, khi bắt đầu như mây dày không mưa, khi hạ như mưa tuôn xối xả, che trời lấp đất, ngươi như thế thì coi là kiếm sĩ cái gì?" Vương Kiếm Thần chất vấn.
Lâu Cận Thần vẫn luôn không nói gì, lúc này lại bỗng nhiên mở miệng nói: "Một khi đã như vậy, thế thì phải để ngươi cũng được xem thử kiếm pháp của ta."
Lúc hắn vừa dứt lời, kiếm trong tay đã giơ lên, cuộn lên một trận bão táp nguyên khí, thuận theo bước chân bước tới chém.
Cuồng phong bão táp.
Trong lòng Vương Kiếm Thần vui vẻ, thầm nghĩ: "Lâu Cận Thần này quả nhiên không chịu nổi khích tướng, muốn đấu kiếm chính diện với ta."
Kiếm Thương Lãng trong tay hắn nghênh đón bão táp mà Lâu Cận Thần nổi lên, vung kiếm chém xuống, bão táp lập tức tiêu tan, trong lòng ông ta khẽ thả lỏng một hơi, bởi vì kiếm ý bên trong bão táp này cũng không mạnh, nhưng mà ngay sau đó, một tia kiếm quang sắc bén từ phía xa xa chớp mắt đã đến trước mặt.
Lúc tiếng kiếm ngân vang xông vào tai, Lâu Cận Thần đã vọt tới trước mặt, hắn như đạp sóng rẽ gió mà đến, cả kiếm đáp vào đầu, lại có một loại cảm giác như phân tách âm dương.