Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 256 - Chương 256: Đấu Kiếm (3)

Chương 256: Đấu kiếm (3) Chương 256: Đấu kiếm (3)

Trong lòng Vương Kiếm Thần căng thẳng, kiếm trong tay trong thoáng chốc đã vỡ tung ra thành vô số kiếm quang, nghênh đón kiếm quang sắc nhọn của Lâu Cận Thần đâm tới, nhưng Lâu Cận Thần từ bầu trời vạch ra một kiếm như phân tách âm dương, lại khẽ tách ra một bóng kiếm mông lung.

Bóng kiếm chém về một hướng, nhưng mỗi một lần bóng kiếm xuất hiện đều được nghênh diện bởi kiếm mà Vương Kiếm Thần đâm ra.

Vương Kiếm Thần vốn dĩ từ kinh ngạc chỉ trong chớp mắt đã hóa thành báo động nguy hiểm, dưới một kiếm này của Lâu Cận Thần, kiếm thức Thương Lãng của ông ta lại nhanh chóng bị phá vỡ.

Lần đầu tiên ông ta di chuyển, cơ thể như đang đứng trên làn sóng, người trôi nổi về phía sau, nhưng kiếm thức của Lâu Cận Thần lại đột nhiên biến hóa, phân tách biến thành xông vọt về phía trước.

Kiếm quang giống như mũi nhọn của trăng, cả kiếm đâm thẳng vào cổ họng Vương Kiếm Thần.

Vương Kiếm Thần nhìn một kiếm này, cảm nhận được sự sắc bén trên thân kiếm, trong lòng ông ta không còn ý nghĩ gì khác nữa, chỉ muốn ngăn cản lại cú đâm này, không phải ông ta không muốn tránh đi, mà là ông ta phát hiện mình không tránh được. Trước kia ông ta đấu kiếm với người khác, đều là người khác tránh mà không tránh nổi kiếm của ông ta, chỉ có thể tiếp nhận kiếm của ông ta, nhưng chỉ cần tiếp xúc với kiếm của ông ta, thế thì kiếm của ông ta có thể thuận thế phá vỡ phòng thủ của đối phương.

Mà hiện tại người tiến công lại là đối thủ, bản thân ông ta lại chỉ có thể chuyên tâm đối phó.

Thân hình ông ta như đang trôi dạt trên sóng, tránh sang một bên, đồng thời vung kiếm trong tay chém nửa vòng, muốn chặn lại đòn tấn công của Lâu Cận Thần rồi nhân cơ hội tấn công, đồng thời niệm kiếm động, làn sóng vô hình đè ép về phía Lâu Cận Thần.

Nhưng kiếm của Lâu Cận Thần lại rụt lại, rồi lại đâm ra, lần co lại này trong gang tấc đã tránh được một kiếm chặn lại này, lại nháy mắt đâm ra một kiếm lao về cổ họng Vương Kiếm Thần, đâm chưa tới, một kiếm này lại phân tách ra làm ba kiếm, chia ra tấn công vào cổ họng, ngực và bụng.

Mà trận sóng lớn vô hình đè ép về phía ông ta thế mà cũng bị ba kiếm tách ra này phá vỡ rồi, thân hình Lâu Cận Thần từ giữa khe hở mà chen vào trong.

Lâu Cận Thần hoàn toàn không quan tâm đến những thứ khác nữa, trong cảm nhận của hắn, sóng gió đen tối đè xuống, hắn lao vào, mà Vương Kiếm Thần giống như một con cá voi khổng lồ trong sóng gió.

Lại giống như bên trong khe núi, trước mặt hắn là một con thú khổng lồ, đường lui ở sau đã bị sụp đổ, hắn phải dũng cảm đánh tới.

Cho nên, kiếm của hắn cực kỳ sắc bén, từng kiếm tiến công, từng kiếm liều mạng, kiếm thế kéo dài, từng kiếm thế rồi từng kiếm thế chồng chất lên cùng một chỗ.

Trong mắt Vương Kiếm Thần, kiếm của Lâu Cận Thần tựa như ở mọi nơi mọi chỗ, vờn quanh thân ông ta, trong bóng kiếm nhìn có vẻ linh động mơ hồ này, có một sự sắc bén chân thực, khiến lòng ông ta sinh ra một nỗi sợ hãi.

Ông ta biết, bản thân mình đã bị kiếm thế của Lâu Cận Thần ngăn chặn rồi, ông ta muốn xoay chuyển, nhưng thế trong tay vừa mới ra đã lập tức bị phá vỡ.

Phía dưới, trong một căn nhà, có một cặp phu phụ già đang xem trận chiến trên bầu trời.

Dưới một mảnh trời sao, hai người đang giao chiến trên không trung, sóng gió nguyên khí dâng trào, một người trong số đó mỗi lần hắn vung kiếm đều sẽ tạo ra vô số sóng nước, nhưng lại bị một người khác dùng kiếm phá từng lớp lớp sóng, không ngừng đuổi giết.

"Tên Lâu Cận Thần này, kiếm thuật càng ngày càng cao minh, không phải dạng vừa." Ông lão trong cặp phu phụ nói.

"Vì sao chúng ta rời khỏi Tù Thủy Thành mà đến nơi này, Lâu Cận Thần cũng đến đây rồi." Lão phu nhân nói.

Phía sau căn nhà của bọn họ có mấy con heo cũng đang nằm trên hàng rào nhìn lên bầu trời.

Hai người Đại đương gia và Lục đương gia đều đã lên nóc nhà.

Bọn họ đều đang nhìn bầu trời, thành Cửu Tuyền tuy lớn, nhưng trên bầu trời lúc này đang cuồn cuộn sóng gió nguyên khí, bên trong dòng khí lưu kia lóe lên kiếm quang nhìn mà thấy phát hoảng.

Bọn họ biết trong đó có một người là Lâu Cận Thần, là Tam đệ, Tam ca của bọn họ, vốn mọi người đều chỉ ở bên nhau một thời gian ngắn ngủi, mỗi người đều có nguyên nhân, nhưng mấy ngày nay tới bây giờ, thế mà đã ở chung rất hòa hợp rồi, huống chi, vừa nãy Lâu Cận Thần đến cứu bọn họ, bọn họ cũng thật sự thừa nhận rồi.

Nói một cách tương đối, tu sĩ võ đạo tuy có chỗ ưu thế mạnh mẽ, nhưng cũng có chỗ có tính hạn chế, như ở trong cảnh thứ ba, không ít trường phái có thể bay lên cao, nhưng mà tu sĩ võ đạo không cách nào làm được, cho dù là tu sĩ võ đạo đã nhập Hóa Thần Cảnh, cũng không thể dừng ở trên hư không một thời gian dài.

Bình Luận (0)
Comment