Sau mỗi lần sóng gió ập qua, bóng người Lâu Cận Thần đều bị bao phủ, hắn giống như một con thuyền con dưới sóng lớn, thăng trầm trong sóng gió, mỗi lần Đại đương gia nghĩ hắn bị bao phủ, sẽ lại có kiếm quang nguyệt sắc cắt qua sóng gió, lộ ra bóng người của hắn.
Thỉnh thoảng bùng phát mấy tiếng kiếm giao nhau vang vọng, cùng với hoa lửa lóng lánh mà kiếm va nhau tạo ra, khiến Đại đương gia cũng trở nên lo lắng.
"Lục đương gia, Tam đệ thế nào?" Đại đương gia hỏi.
"Người đang đấu kiếm với Tam ca hẳn là Vương Kiếm Thần kiếm Thương Lãng, Vương Kiếm Thần ở vùng này có tiếng tăm lừng lẫy, trong cảnh thứ ba ít có đối thủ, không ngờ rằng Tam ca lại có thể đấu kiếm mà không rơi xuống thế hạ phong." Lục đương gia nói.
Lòng Đại đương gia lại một lần nữa trở nên lo lắng, Đại đương gia từng nghe qua thanh danh của Vương Kiếm Thần, trước kia ông ta ở một sơn trại đã bị một kiếm sĩ khiêu khích, mà trước khi kiếm sĩ kia đến, trong trại đã từng bàn tán đối phương từng đi theo học kiếm của Vương Kiếm Thần, cuối cùng, sau khi đối phương đến, trong toàn bộ sơn trại quả nhiên không ai có thể địch lại được, kể cả cùng ùa lên, cuối cùng cũng rơi vào kết cục trại diệt nhân vong.
Cũng may hắn vẫn coi như thông minh, đã sớm trốn đi, cho nên thoát được một mạng trở về quê hương.
Người đi theo học qua kiếm thuật của Vương Kiếm Thần cũng đáng sợ như thế, có thể thấy được là Vương Kiếm Thần này đương nhiên kinh khủng hơn nhiều.
"Tam ca không chỉ có không rơi xuống thế hạ phong, còn chiếm được thế thượng phong." Lục đương gia nói, trong lòng có một tia vui mừng.
"Thật vậy à?" Trong lòng Đại đương gia phấn khởi.
"Kiếm thuật của Vương Kiếm Thần như biển động sóng lớn, nhưng kiếm thuật của Tam ca linh động như cá kiếm trong nước, tìm được kẽ hở giữa sóng biển mà di chuyển, từng kiếm đều chỉ về phía điểm yếu kiếm thế của Vương Kiếm Thần, không có một kiếm nào là phòng thủ, toàn bộ đều là kiếm tiến công, trong lúc tiến lùi đều linh động mạnh mẽ như người cá, đúng là kỳ diệu mà."
"Keng!" Đột nhiên có một tiếng kiếm khí giao nhau vang lên, Vương Kiếm Thần rốt cuộc đã bắt được một lần cơ hội, khiến cho hai kiếm đánh nhau và Lâu Cận Thần đang kiếm thế từng kiếm công kích kéo dài không dứt kia nhất thời đứt quãng.
Nhưng trong lòng của Vương Kiếm Thần lại đầy kinh sợ, ông ta không dám dừng lại nữa, xoay người liền đi, mà cũng là tốc độ cực nhanh chạy đi, Lâu Cận Thần không đuổi theo, hắn tin rằng nếu mình cứng rắn đuổi theo, là có thể đuổi kịp được, nhưng mà sau một khoảng thời gian dài dây dưa, lại không dám.
Suy cho cùng vẫn là đại kiếm sĩ, muốn giết ông ta, trừ khi hắn không ngại tử chiến.
Song, hắn cũng lại không lập tức trở về nhà cũ trong Triệu phủ, mà dừng ở trước một cái nền cũ, nơi đó bày một pháp trận khủng bố quỷ dị, trong đó có thi thể của một em bé bị đâm bởi một thanh gỗ, cái này khiến trong lòng Lâu Cận Thần phẫn nộ, nhưng người bày pháp trận đã chẳng biết đi đâu từ lâu rồi.
Hắn hạ thi thể em bé kia xuống dưới, tìm một chỗ hướng dương chôn cất.
Lúc sau, hắn vẫn không trở về Triệu phủ, mà là đi tới miếu Thành Hoàng, sau khi gõ cửa miếu Thành Hoàng bèn thản nhiên tiến vào.
"Thành Hoàng, vì sao quỷ quái xâm nhập các hộ gia đình trong thành, ngươi lại đóng cửa không ra?" Lâu Cận Thần không hề làm bộ khách sáo mà trực tiếp chất vấn.
Tần Thành Hoàng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã nói: "Đương gia đấu pháp với người khác ở đây, ta chỉ là Thành Hoàng nhỏ bé, nào dám tham dự vào?"
"Ngươi thân là Thành Hoàng, hưởng hương khói của cả thành, phải có trách nhiệm bảo vệ, bất kể là ai đấu pháp trong thành, ngươi đều phải bảo vệ người tôn thờ ngươi, bởi vì đây vốn dĩ là một hồi giao dịch, ta nghĩ, Thành Hoàng đi trên thần đạo hương hỏa, cần phải trọng chữ tín mới phải, thần vô tín bất lập mà." Lâu Cận Thần nói.
Tần Thành Hoàng lại hơi ngẩn ra lần nữa, sau đó hành lễ với Lâu Cận Thần: "Đã thụ giáo, thần vô tín bất lập, lời ấy được coi là lời răn ngôn trong đạo hương hỏa, ta đây dẫn theo nhóm thuộc hạ quỷ tốt đi quét sạch quỷ quái vào thành."
Quỷ quái trong thành do Thành Hoàng quét sạch so với việc Lâu Cận Thần tìm kiếm, khẳng định là dễ dàng hơn nhiều.
Sau khi trở lại Triệu phủ, Lâu Cận Thần lại cất bước chạy vào trong Triệu phủ, đầu tiên là vào trong hầm, phát hiện ba người trong đó chỉ còn lại một người, Liệt Hỏa lão tổ kia đã chết rồi, con mắt trong lòng bàn tay cũng không thấy nữa.
Hai huynh đệ Long thị kia không biết đã đi đâu rồi.
Sau đó đi vào phòng của mình, phát hiện cái túi đựng hộp gương đã bị mở ra, cái gương bên trong vẫn còn, bên trong còn có thêm hai con mắt, hắn khóa hộp lại.
Sau khi không có ai thi pháp nữa, bầu không khí áp lực quỷ dị trong cả tòa thành đã tản đi rất nhiều.