Đại đương gia nuốt nuốt nước miếng nói: "Ta vào nhìn thử một cái xem sao."
"Ngươi đi vào?" Lâu Cận Thần nhíu mày nói, đối mặt với Đại đương gia, Đại đương gia nhìn miếng vải đen trên mắt Lâu Cận Thần, dường như có thể cảm nhận được miếng vải đen kia.
"Các vị đương gia báo thù nhà cho ta, ta không thể ngồi xem mặc kệ được, kể cả có chết, ta chắc chắn sẽ chết trong quá trình cứu bọn họ."
Hắn hiển nhiên rất rõ ràng, mình không thể cứu được bọn họ, ở đây, bản lĩnh của hắn là thấp nhất. đi vào căn bản là không cứu được người.
Nhưng mà hắn hy vọng mình chết khi đang trên đường cứu bọn họ, mà không phải chết già trong sự hối hận và giày vò trong lòng.
Lục đương gia nói: "Chúng ta đi vào đều có thể là nộp mạng, thăm dò bí cảnh, cho tới bây giờ cũng không phải là thế mạnh của tu sĩ võ đạo chúng ta."
"Đúng vậy, tu sĩ võ đạo căn bản là không phù hợp để đi vào, vẫn là ta đi vào thôi." Lâu Cận Thần nói.
Đại đương gia lập tức nói: "Mặc dù luyện khí đạo là cương lĩnh của các đạo, nhưng một mình ngươi đi vào rất nguy hiểm, chúng ta có thể mời một số người cùng đi vào, cùng chia sẻ bí cảnh với người khác, hoặc có thể có cơ hội giải cứu bọn họ."
Lâu Cận Thần vừa nghe, cảm thấy cái này có thể là một cách.
Nhưng mà trong vòng khoảng thời gian ngắn như vậy, có thể đi đâu mà tìm được những người này?
"Các ngươi có thể truyền tin tức ra ngoài, tìm các môn phái có tiếng tăm ở vùng này, mời bọn họ cùng đi vào, như thế chúng ta cũng không cần phải canh giữ cửa bí cảnh này nữa." Lâu Cận Thần đưa ra ý tưởng của mình.
"Nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn lại làm thế nào để truyền tin tức này ra ngoài được?" Đại đương gia nhíu mày, hắn nhất thời không thể nghĩ ra biện pháp.
"Có thể đến miếu Thành Hoàng tìm Thành Hoàng, cũng có thể mời hắn cùng đi, hoặc có thể mời hắn chủ trì cục diện." Lâu Cận Thần nói.
Lục đương gia gật đầu nói: "Đúng là phải như thế, nhưng, hôm nay chỉ sợ là không còn kịp nữa rồi."
Lâu Cận Thần nói: "Ta đi vào trước, các ngươi đến miếu Thành Hoàng nói rõ chuyện này, hôm nay có thể kịp tới là tốt nhất, nếu hôm nay không được, ngày mai đến cũng được, ta vào trước đã."
"Sao không chờ chút nữa? Cũng phối hợp tốt lẫn nhau được." Đại đương gia nói, Lục đương gia cũng có ý này.
"Ta và bọn họ không quen biết, hơn nữa bọn họ đều là người bản địa, chúng ta mở bí cảnh trong khu vực của bọn họ, bọn họ khó tránh khỏi không thoải mái trong lòng, sẽ vô hình sinh ra bài xích, hôm nay tâm trạng ta không tốt lắm, sợ là vừa không nhịn được sẽ xảy ra tranh chấp với bọn họ, thế thì không hay." Lâu Cận Thần nói.
Đại đương gia mở miệng, cảm thấy Lâu Cận Thần nói cũng có lý, tuy thời gian tiếp xúc thật sự với Lâu Cận Thần cũng không dài, nhưng hắn đã cảm nhận được một số suy nghĩ của Lâu Cận Thần không giống với mọi người, về phương diện cách nói năng, có đôi khi cảm thấy lời của hắn có đạo lý, cực văn thơ, có khi lại cảm thấy trong vẻ chất phác lại lộ ra cảm giác quái dị.
"Tam đệ, ngươi là người có chủ kiến có bản lĩnh, ta cũng không khuyên được ngươi, nhưng ta vẫn phải nói một câu, để cho rừng còn xanh, sợ gì không củi đốt." Đại đương gia nói.
"Lời đầy kinh nghiệm này của Đại đương gia, đệ khắc ghi trong lòng."
Trong lúc ba người nói chuyện, ánh sáng mặt trời hội tụ ở giếng, ánh sáng như sương mà bốc lên cao.
"Trong phòng ta có một cái hộp, trong hộp có một tấm gương, các ngươi cầm theo tấm gương đó có thể hộ thân, nhưng mà phải chú ý, bản thân các ngươi tuyệt đối không được đối diện với con mắt trong gương, nếu như đối diện, hai mắt sẽ sinh ra ý thức trốn khỏi hốc mắt, các ngươi cũng đã từng thấy dáng vẻ của Liệt Hỏa lão tổ rồi đấy. Lúc cầm cũng phải cẩn thận, nó mà nằm trên tay của người khác có chỗ gì không giống hay không, ta cũng không biết." Lâu Cận Thần nói.
"Quỷ khí?" Lục đương gia hỏi.
Hắn biết dáng vẻ của Liệt Hỏa lão tổ, nhưng chưa từng thấy gương của Lâu Cận Thần.
Lâu Cận Thần không biết quỷ khí trong lời hắn là cái gì, nhưng mà khẳng định là cách gọi của cái gương trong tay mình.
"Quỷ khí là tất cả khí vật do "Bí linh" tạo thành, có đủ loại năng lực quỷ dị, điều khác biệt với pháp khí là, quỷ khí mà làm tổn thương người cũng tổn thương mình, là vật nguy hiểm, chỗ của nó là ngọn nguồn của quỷ quái."
Lục đương gia nhìn ra sự nghi hoặc trong vẻ mặt của Lâu Cận Thần, mở miệng giải thích.
Lâu Cận Thần thế mới biết, thì ra những khí vật này cũng có phân loại, đương nhiên, tấm gương kia cũng không tổn thương gì đến hắn.
Song, khi người khác cầm, ngoại trừ đối diện với con mắt trong gương, còn có tổn thương nào khác hay không thì hắn cũng không rõ ràng lắm.
Quang vụ trong giếng đang nhanh chóng thu lại, Đại đương gia thì tiến vào trong miếu Thành Hoàng, nói với Thành Hoàng chuyện mời người cùng đi vào trong bí cảnh, Lâu Cận Thần đi đến cạnh giếng, tĩnh tâm cảm ứng, trong giếng phảng phất như có một cánh cổng lớn đang chậm rãi mở ra.