Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 260 - Chương 260: Thiếu Gia (2)

Chương 260: Thiếu gia (2) Chương 260: Thiếu gia (2)

Đột nhiên, tay Lâu Cận Thần đặt lên chuôi kiếm, kiếm ý nhẹ xuất, Lục đương gia cảm nhận được một trận sát ý mãnh liệt như hào quang trong túi lộ ra.

Hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng niệm quang của Lâu Cận Thần lại thấy một bóng trắng theo ánh mặt trời chui vào trong giếng, nếu như trước hôm nay, hắn nhất định sẽ xuất kiếm, nhưng bây giờ lại kiềm lại.

Vì bí cảnh này bây giờ cần phải có người đi một chuyến, nếu như có người bằng lòng đi vào thì cứ để nàng vào thôi.

"Có người ẩn trong ánh mặt trời lẻn vào trong giếng, nếu như lại có người đi vào thì cũng không cần phải cản lại, cứ để bọn họ đi là được." Lâu Cận Thần nói xong, bèn nhảy vào trong giếng.

Trong ánh mặt trời, toàn thân hắn ấm áp, nước giếng phía dưới đã biến thành một cánh cửa tỏa ra ánh sáng, hắn đi vào trong đó, cả người giống như rơi xuống một cái thông đạo đặc biệt, chỉ cảm thấy cả người bị đè ép dữ dội, hơn nữa bị nghẹt, không thể thở nổi.

Xung quanh chật chội, hắn ra sức vùng vẫy, bóng tối bắt đầu tan biến, như thể lớp màng bao bọc mọi thứ đã bị phá vỡ.

"Thiếu gia, ngài tỉnh rồi à?"

Lâu Cận Thần phát hiện hai mắt của mình như bị khâu lại, mơ hồ truyền tới cảm giác đau đớn, trong tai nghe được giọng nói xa lạ, khiến hắn không dám dễ dàng đáp lời.

Hắn không trả lời, mà cẩn thận cảm nhận tình trạng hiện tại của mình, hắn chưa bao giờ từng vào bí cảnh, hoàn toàn không biết sao lại ra thế này.

"Đây là trong bí cảnh? Hay chỉ là ảo giác?"

Hắn phát hiện mình không thể phân biệt được, chỉ có thể xác định được bản thân đang nằm trên giường, trên người đắp một cái chăn thật dày, trong chăn cũng không ấm áp, hắn đưa tay sờ thử, lại đụng đến một vật cứng trong chăn, đó là một thanh kiếm.

Nằm trên giường, mắt bị khâu, kiếm giấu trong chăn?

Giọng nói bên cạnh lại tiếp tục nói: "Thiếu gia, ta cảm nhận được ngài đã tỉnh rồi, mà ngài đừng sợ, mắt ngài đã được Lương dược sư khâu lại, sẽ không làm tổn thương đến người khác nữa, nếu như có người hỏi lại, ngài cứ nói là mắt đã được chữa khỏi rồi."

Lâu Cận Thần có một loại cảm giác, cảm giác người nói chuyện bên giường đang đánh giá mình, đang săm soi mình, một cảm giác nguy hiểm cứ lởn vởn trong lòng.

Lâu Cận Thần lại cảm nhận pháp lực trong cơ thể mình, nhưng pháp lực lại giống như đã bị hỗn tạp với thứ gì đó khác, không sinh động gì nữa, mà biến thành ứ đọng.

Lâu Cận Thần cân nhắc trong lòng, đắn đo nói: "Ta đã ngủ bao lâu rồi?"

"Thiếu gia đã ngủ một ngày, Lương dược sư nói thiếu gia ít nhất phải hai ngày mới có thể tỉnh lại, lúc này chỉ mới trôi qua nửa ngày đã tỉnh rồi." Người bên giường nói.

"Thế à? Ta cũng không biết sao lại thế này, toàn thân không có sức lực gì." Lâu Cận Thần cảm nhận được sự nghi ngờ của người bên giường, trong mắt hắn toàn là bóng tối, ý niệm trong đầu cũng không cách nào rời khỏi người được, không thể cảm nhận tình huống bên ngoài của cơ thể.

Hắn thậm chí không biết thứ đang nói chuyện bên giường với mình là người hay quỷ.

"Chắc là do chén thuốc, nhưng Lương dược sư nói thiếu gia phải hai ngày mới có thể tỉnh lại, bây giờ mới nửa ngày đã tỉnh rồi, sẽ không phải do mắt của thiếu gia ngài chứ? Ngài có cảm giác mắt có gì dị thường không?" Giọng nói bên giường hỏi.

"Có lẽ vậy, ta không biết." Giọng nói của Lâu Cận Thần nghe có vẻ yếu ớt.

"Thiếu gia, ngài cảm thấy thân thể thế nào?" Người bên giường hỏi.

"Toàn thân bủn rủn không có sức." Lâu Cận Thần cũng không biết tình trạng này của mình có hợp với tình huống không.

"Thật ra thì cũng không khác lắm so với lời của Lương dược sư, thiếu gia sở dĩ có thể sớm như thế đã tỉnh lại, có thể là bởi vì đôi mắt của thiếu gia cải biến cơ thể của ngài, cho nên dược hiệu cũng thay đổi trong thời gian ngắn, đợi lát nữa ta đi mời Lương dược sư đến xem cho thiếu gia." Người bên giường nói.

"Được." Lâu Cận Thần yếu ớt trả lời, trong lòng lại nổi lên báo động.

"Thiếu gia, ngài nghỉ ngơi một lát, ta đi mời thiếu phu nhân qua chăm sóc ngài." Người bên giường nói.

Lâu Cận Thần không biết thiếu phu nhân này là thế nào, nhưng trong lòng đã hơi hoảng.

Lúc này, trong tai hắn truyền đến tiếng bước chân, bước chân nhẹ nhàng, nhưng mà lại như đang đạp lên trái tim Lâu Cận Thần.

Một luồng hương thơm nhàn nhạt truyền tới, hắn cảm giác có một thân thể đang chậm rãi tới gần.

Một người ngồi xuống, tay nàng phủ lên ngực Lâu Cận Thần, sau đó chầm chậm hướng tới cổ hắn.

Khi lên đến cổ Lâu Cận Thần, là một bàn tay lạnh như băng, thân thể của hắn đã đông cứng lại, bàn tay nọ nhẹ như người chạm vào cá, chậm rãi và nhẹ nhàng, nhưng trong thoáng chốc khi vừa chạm vào da hắn, bàn tay nọ đột nhiên như chạm vào lưng cá, trong giây lát đã ra sức túm chặt lấy cổ hắn.

Lúc này, cơ thể hắn như bị cả hư không và bóng tối kiềm hãm lại, hai tay hắn vốn đã đau nhức yếu ớt, bây giờ thì bị gắt gao đè chặt, không thể động đậy.

Bình Luận (0)
Comment