Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 261 - Chương 261: Thiếu Phu Nhân (1)

Chương 261: Thiếu phu nhân (1) Chương 261: Thiếu phu nhân (1)

Đối diện với loại tồn tại như quỷ quái bình thường này, Lâu Cận Thần vốn dĩ có thể tiện tay mà giết, nhưng lúc này hắn không dám hành động mù quáng, bởi vì hắn cảm nhận được đằng sau cái siết cổ này là ác ý cấp bậc sâu hơn, hình như là ác ý đến từ chính bí cảnh này.

Cái này là đến từ chính trực giác ở sâu trong nội tâm hắn.

Nhục thân của hắn đang giãy giụa, nhưng trong lòng lại suy nghĩ đầy trong khí hải, suy tư về thân phận này của bản thân là dạng người gì ở thế giới này, nên dùng cách thức thế nào để phản kháng.

Khi hắn đang tự hỏi, bàn tay siết cổ hắn càng ngày càng chặt, cứ như là kìm sắt muốn siết đứt cổ hắn vậy, mà sức mạnh ép trên người cũng càng ngày càng nặng, thậm chí khiến ý thức của hắn cũng như cơ thể hắn, bắt đầu trở nên cứng ngắc.

Hắn biết nếu mình không phản kháng, có lẽ sẽ bị bóp chết, bây giờ cũng không còn để ý được nhiều như thế nữa.

Thế là, hắt bắt đầu quan tưởng minh nguyệt ở đan điền, mặt trăng phản chiếu trong khí hải, khí hải sinh ra ánh sáng bạc, hắn dùng phương pháp tâm kiếm biến hóa kiếm khí du tẩu trong kinh lạc.

Vốn dĩ ngay từ đầu, khí của hắn đi quanh kinh lạc toàn thân, có ý nghĩa xà giao vượt sông, coi kinh lạc như Giang Hà, tức là Trường Giang và Hoàng Hà, coi khí hải là đại đương mênh mông, mà các cơ quan nội tạng lớn như hồ nước, khí như xà giao, đi khắp bên trong thiên hạ hồ nước Giang Hà.

Nhưng mà sau khi học tập kiếm thuật tâm quỷ của Quan Chủ xong, triết lý ở trong đó khiến hắn có thêm một bước hiểu biết sâu hơn đối với phương pháp tâm kiếm, vì thế hắn quyết định thay đổi phương thức khí hành kinh lạc chư mạch.

Như vậy có thể luyện tập kiếm thuật đến mức tối đa, Tâm Quỷ Kiếm Thuật và tâm kiếm thật ra có rất nhiều chỗ tương đồng, ngưng luyện khí niệm thành kiếm khí trong đó lại có hiệu quả xuất sắc.

Đồng thời, loại quan tưởng này cũng phù hợp với cả bộ "Nguyên Tắc Bốn Mùa" trong lòng hắn, mùa thu ở kinh lạc.

Kiếm khí chạy trong kinh lạc như một ánh trăng, thông thấu sáng tỏ, những chỗ mà nó đi qua, hết thảy lo lắng đều bị chiếu phá.

Khi kiếm khí đi tới trong phổi, thuận theo đó tiến vào trong khí đạo, rất nhanh đã dâng lên, xông tới chỗ đang bị siết, phá tan chỗ bị chặn đường.

Bóng tối trong phòng, chỉ thấy hai tia ánh trăng từ trong mũi hắn lao ranhanh chóng hợp lại một chỗ rồi du tẩu trong hư không, căn phòng tràn ngập ánh sáng lóa mắt, bóng tối trong phòng mau chóng bị một ánh trăng phá tan thành mảnh nhỏ.

Mà người đang siết cổ hắn lại như ảo giác vậy, vừa bị ánh trăng chiếu tới đã tan đi.

Lâu Cận Thần chỉ cảm thấy quanh thân thông suốt, loại phương thức dẫn khí đi qua phổi rồi đi ra khỏi miệng mũi này là điều hắn chưa từng làm trước kia, chỉ là lần này khí đạo ở cổ họng bị siết, không thể không làm như vậy, lại khiến hắn có một loại cảm giác đã mở ra một cánh cửa nữa.

Ánh trăng du tẩu trong hư không như kiếm khí, như đang du tẩu trong kinh mạch trong cơ thể hắn, nhưng dần dần lại có cảm giác lực bất tòng tâm, đồng thời sau đó có một cảm giác uể oải, hắn đành thu hồi nó lại, thế là khi nhìn thấy ánh trăng kia tiến sát lại mũi hắn, từ một tách thành hai rồi chui vào, biến mất không thấy nữa.

Hắn nghĩ thầm, nếu như muốn kiếm khí này ở ngoài cơ thể mình ngưng tụ được lâu dài mà không tiêu tan, có lẽ phải chờ tới khi chân chính hóa thần mới có thể làm được.

Ngay khi hắn đang suy tư về tình cảnh của bản thân mình, trong tai truyền tới tiếng bước chân, cửa bị đẩy ra phát ra tiếng vang nhỏ, sau đó là tiếng bước chân càng ngày càng gần.

"Các ngươi đợi ở bên ngoài đã, ta xem thiếu gia xem sao."

Một giọng nói dịu dàng xuất hiện, ngay sau đó là mấy tiếng bước chân đi ra cửa.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng tới gần, mũi Lâu Cận Thần ngửi thấy một mùi hương thơm.

Trong nháy mắt, lòng Lâu Cận Thần hoảng hốt, chẳng lẽ cảnh vừa nãy lại sắp xảy ra lần nữa?

Một người chậm rãi ngồi bên giường, đưa tay phủ lên ngực hắn.

Lòng hắn trở nên căng thẳng.

Tất cả đều giống như sắp tái diễn lần nữa.

Cái thứ vừa nãy, hắn có thể khẳng định cũng không phải là người thật, nhưng cũng có thể khẳng định, nếu mình không phản kháng lại được, thế thì chắc chắn cũng sẽ chết, mà hiện tại hắn cảm giác là người thật, nhưng mà động tác của nàng lại giống "người" lúc trước như đúc.

Bàn tay chậm rãi sờ lên cổ hắn, ngón tay lạnh như băng mềm mại lướt qua chỗ đường trán, trượt về phía cổ, Lâu Cận Thần đè lại trận xúc động trong lòng mình, không hề ra tay.

Bàn tay trượt đến cổ, lại chuyển hướng về phía vành tai.

"Tướng công, ngài tỉnh rồi sao lại cũng không nói lời nào thế!" Giọng nói dịu dàng, lại như lộ ra vẻ trêu đùa.

Lâu Cận Thần lặng lẽ trong lòng, vừa nãy khi tay nàng trượt đến cổ mình, hắn quả thật cảm nhận được một tia sát khí.

Đương nhiên, nếu nàng thật sự ra tay, thế thì bây giờ nàng cũng khả năng đã chết rồi.

Bình Luận (0)
Comment