Lâu Cận Thần không dám chủ quan, con quái ngư này giống như bị khơi dậy hung tính, một kiếm khi nãy của hắn mặc dù đâm trúng thân quái ngư nhưng chưa gây ra tổn thương thực sự cho nó.
Kiếm trong tay hắn vẽ một nửa hình tròn, mang theo một luồng nước dẫn quái ngư ra, lưỡi kiếm cắt lên thân cá, nhưng không thể tạo đủ lực, thân cá nhanh chóng trượt đi.
Lâu Cận Thần nhanh chóng nhận ra, ở trong nước, Du thân túng kiếm pháp có thể giúp thân thể không bị dòng nước hạn chế, nhưng kiếm thuật cũng khó lòng phát huy.
Quái ngư liên tục tập kích khiến hắn không cách nào tiếp tục lặn xuống tìm người, chỉ chốc lát sau, lại thêm một con quái ngư cũng lao ra từ trong nước, Lâu Cận Thần nỗ lực ứng đối, một hồi sau, lại thêm một con nữa, tổng cộng ba con quái ngư vây quanh hắn xung kích tấn công.
Lâu Cận Thần đúng là ứng đối có phần khó khăn.
Nhớ lại trước kia ở Vọng Hải Giác, lúc đối mặt với chín cây Liễu Diệp Kiếm của Liễu Nguyên, hắn vẫn ứng đối thoải mái, vậy giờ đây chỉ đối mặt ba con cá lại có phần trầy trật.
Thân thể không còn linh động, kiếm trong tay cũng không còn sắc bén, quan trọng nhất, pháp niệm của hắn không cách nào trói buộc hạn chế những con cá này, ngược lại thân thể hắn còn bị nước đè ép.
Hơn nữa pháp niệm của hắn đúng là rất khó thi triển ở trong nước, nơi này tối đen như mực.
Hắn không nghĩ chuyện cứu người nữa, bắt đầu chuyên tâm ứng phó ba con quái ngư miệng nhọn này.
Lâu Cận Thần cảm nhận được lực cản của nước, vốn khi tập luyện Du thân túng kiếm thuật hắn luôn tưởng tượng mình thành cá, mà lúc này chân chính ở trong nước sâu, dưới áp lực nước mạnh mẽ, chiến đấu với ác ngư, hắn bỗng phát hiện Du thân túng kiếm pháp của mình còn có không gian trưởng thành rất lớn.
Hắn cẩn thận cảm thụ áp lực nước, lĩnh hội từng luồng sóng nước do ba con quái ngư thay nhau xông tới tấn công tạo ra.
Hắn quan sát thân thể quái ngư du động, hắn đang học tập, kiếm như miệng cá, thân như thân cá.
Nơi xa, Đỗ Kỳ thấy Lâu Cận Thần rơi vào cảnh bị ba con quái ngư vây công, lập tức trở nên cảnh giác, cô chỉ đứng phía xa quan sát, không dám tới gần, dưới cái nhìn của cô, ngay cả Lâu Cận Thần còn bị cá vây công không có khả năng đánh trả, vậy cô có tới nhất định cũng chẳng có ích lợi gì.
Cô tránh né ra xa, ẩn trong nước, đi tìm linh dược trong vùng nước này.
Trong nước trống rỗng, mười phần tăm tối, có cảm giác trên không chạm trời dưới không chạm đất, cô không dám lặn xuống chỗ sâu mà bơi về phía thành giếng rồi lần theo vách đi xuống. Tìm được một viên linh châu phát sáng, trong lòng cô mừng rỡ, linh châu này có thể làm thuốc, cũng có thể dùng để luyện pháp khí, là một món đồ tốt.
Lúc nữa thì thấy Lâu Cận Thần toàn thân phát sáng, cô nhận ra thân thể hắn có vẻ trở nên linh động hơn không ít, kiếm huy động trong nước cũng lưu loát hơn nhiều, có thêm hai con cá nữa tham gia vây công Lâu Cận Thần nâng tổng số lên tới năm con nhưng Lâu Cận Thần lại vẫn ứng phó được.
Đỗ Kỳ trong lòng kinh ngạc, nhìn một hồi, chỉ thấy kiếm trong tay Lâu Cận Thần đột nhiên trở nên mạnh mẽ có lực, kiếm vạch ra từng đường vòng cung, lúc chém vào thân cá, lại một kiếm chém đứt đôi quái ngư kia.
Cá không có đổ máu mà có tinh khí phát ra, Lâu Cận Thần không để ý đến mà lặn xuống phía dưới.
Lúc này thân thể hắn du động, kiếm trong tay khua về phía trước, mỗi lần khua kiếm, thân thể của hắn đồng thời uốn éo, nhanh chóng luồn xuống dưới.
Càng lúc xuống càng sâu, không ngừng có cá tấn công, mỗi khi có cá tới gần, hắn đột nhiên phát lực, nhân kiếm đều động, người né tránh cá công kích, kiếm cũng chém giết cá.
Rốt cục, hắn mơ hồ cảm giác được, phía dưới bóng tối có một vùng ánh sáng.
Linh quang mãnh liệt xuất hiện trong cảm giác của hắn, trong đầu hắn phảng phất hiện ra hình ảnh một con bạch tuộc khổng lồ, nhưng Lâu Cận Thần có thể khẳng định thật sự không phải như vậy.
Thứ phát sáng chính là một pho tượng, mà phía trước pho tượng đang có bốn người nổi lơ lửng, bọn hắn giống như bầy cá đang bị một tấm lưới vô hình bao phủ, cho dù còn sống nhưng lại giống như sắp chết.
Bên trong pho tượng kia có phân thân 'bí linh' sống nhờ, đã nhiều năm như vậy, chẳng những không suy yếu bớt, ngược lại là càng thêm cường đại, linh tính mãnh liệt như ngọn đèn lớn.
Trong tích tắc hắn xuất hiện, pho tượng kia dường như cũng ngẩng đầu, mơ hồ có thể thấy được một đôi mắt kinh khủng đang nhìn lên.
Lâu Cận Thần không chút nghĩ ngợi, lập tức giật tấm vải đen đang che mắt mình ra.
Bên trong bí cảnh, mối nguy hiểm lớn nhất chính là "bí linh" bị triệu dẫn đồng thời bị phong ấn trong đó, những sinh vật khác đều bị "bí linh" dị hóa, bất kể bọn chúng có năng lực gì, chỉ cần tìm được phương pháp đều có thể đối phó.