Điểm mấu chốt nhất trong đó vẫn là bí linh kia, cho nên Lâu Cận Thần đang thích ứng với áp lực nước dưới nước sâu, sau khi có thể thong dong đối phó với trận tập kích của bầy cá, bèn đi thẳng xuống đáy không gian này.
Lâu Cận Thần không biết bí linh này là bí linh gì, không biết nó có năng lực gì, cho nên Lâu Cận Thần không do dự gì cả, cũng không nói phải tự mình thử trước một chút, đợi sau khi không địch lại được rồi mới có nghĩ vén tấm màn che ra, bởi vì hắn biết rõ, nếu đợi cho đến lúc không địch lại được, thế thì khả năng ngay cả vén tấm màn che cũng không làm được.
Lâu Cận Thần thông qua đôi mắt của mình, nhìn thấy một con "bạch tuộc", một con "bạch tuộc" có rất rất nhiều xúc tu.
Song, đây chỉ là thứ gì đó mà Lâu Cận Thần thấy tương tự với sinh vật mà bản thân đã biết trong lòng, tên gọi thật sự của nó, Lâu Cận Thần hoàn toàn không biết.
Con "bạch tuộc" này chỉ là một cái bóng bị giam cầm chặt chẽ trên tượng thần, một cái xúc tu mờ ảo vung vẩy, trong đó là bốn vị đương gia, đều đang bị cái xúc tu nọ hút chặt lấy quanh người.
Khi Lâu Cận Thần nhìn thấy bóng "bí linh bạch tuộc" kia, cái bóng đột nhiên điên cuồng phát run, nhưng Lâu Cận Thần cũng thấy dưới đám xúc tu đang cuồn cuộn kia là một đôi mắt màu xanh lạnh lùng âm u.
Đối diện ánh mắt.
Lâu Cận Thần nháy mắt đã cảm nhận được một luồng ý thức mạnh mẽ xâm nhập, mà cùng lúc đó, hai mắt của "bí linh bạch tuộc" bắt đầu thối rữa, nhưng đồng thời, những giác hút màu đen trên xúc tu của nó nứt ra, bên trong thế mà lại có từng đôi mắt đang mọc ra.
"Bí linh bạch tuộc" bắt đầu trở nên điên cuồng giãy giụa, mà trong bốn vị đương gia đang bị nó hút lấy, cơ thể Nhị đương gia đột nhiên mạnh mẽ bắt đầu khởi động pháp quang, tựa như dùng hơi sức cuối cùng như một con cá sắp chết, ra sức tránh khỏi sau khi bị xúc tu đụng vào, cơ thể mạnh mẽ lao chéo lên trên.
Mà thân thể Thất đương gia cũng hiện lên một lớp linh quang, như là một con lươn không xương mà nhẹ nhàng lắc lư thân thể, trốn thoát về phía bên trên.
Nhưng hai người Tứ đương gia và Ngũ đương gia lại vẫn đang dập dềnh trong nước, vẫn không hề nhúc nhích.
Song, sự xao động của "bạch tuộc bí linh" đã khiến cho sóng nước cuồn cuộn, hai người Tứ đương gia và Ngũ đương gia bị dòng nước cuốn trôi.
Lâu Cận Thần bồng bềnh trong nước, trong đôi mắt bắt đầu khởi động linh quang mạnh mẽ, trong tròng mắt dường như có vô số xúc tu dùi vào, thoạt nhìn giống như những con giun chui vào mắt, cực kỳ kinh khủng.
Đúng lúc này, Nhị đương gia lùi lại bỗng mở mắt, hắn lấy một cái dây thừng màu vàng bên trong túi bảo vật vung ra, sợi dây thừng màu vàng kéo dài vô tận đến bên cạnh Lâu Cận Thần trói hắn lại, rồi kéo hắn lên phía trên.
Lâu Cận Thần nhanh chóng được kéo ra, phía dưới có xúc tu mờ ảo cuộn lên đang đuổi theo Lâu Cận Thần.
Bên kia, Thất đương gia lấy trâm cài tóc Như Ý ra, khua về phía Tứ đương gia và Ngũ đương gia, hai dòng nước vô hình cuồn cuộn nổi lên cuốn hai người lên.
Khi mọi người thoát khỏi "bạch tuộc bí linh" và đi tới một phạm vi an toàn rồi, Nhị đương gia lập tức cởi ngay dây thừng trên người Lâu Cận Thần ra, lại lấy một viên đan dược ra uống, sau đó ngồi xếp bằng trong nước, không hề nhúc nhích.
Thất đương gia cũng thế, dùng một viên đan dược rồi ngồi xếp bằng trong nước, chỉ có Tứ đương gia và Ngũ đương gia vẫn đang nổi bồng bềnh, cùng với Lâu Cận Thần với "giun" đang chui trong hai mắt.
Trong bóng tối, lại có một nữ tử chui ra, nàng chính là Đỗ Kỳ, nàng cảm nhận được khí tức mãnh liệt của "bí linh" đến, trong lòng khiếp sợ, lại nhìn thấy bộ dạng của Lâu Cận Thần, lập tức hiểu rõ vừa nãy Lâu Cận Thần chắc hẳn là đi cứu người.
"Hắn thế mà lại có thể cướp được người ra khỏi miệng "bí linh"!" Trong lòng Đỗ Kỳ cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi.
Song, thấy dáng vẻ năm người đều tự mình điều tức định thần, nàng không tới gần, sợ bị người khác hiểu lầm, thấy có quái ngư xuất hiện, trong lòng bèn động, chủ động dẫn dắt nó rời đi, nàng không để ý rằng, sau khi nàng dẫn dắt quái ngư rời đi, Thất đương gia đã mở mắt liếc qua một cái.
Lâu Cận Thần cảm giác ý thức của mình như bị phá mở, đang bị chia lìa. Toàn bộ ý thức của hắn như bị sức mạnh nào đó xẻ thành từng luồng một.
Một luồng ý thức cường đại từ trong mắt hắn xuyên vào, tựa như đang nhào nặn,"Quỷ nhãn" và sức mạnh "bạch tuộc bí linh" trong mắt đang tan rã lẫn nhau, đối kháng với nhau, cùng ăn mòn và dung hợp.
Lâu Cận Thần quan tưởng minh nguyệt, giữ chặt ý thức của mình.
Khí hải đang cuồn cuộn, trăng trong biển bị khuấy vỡ, nhưng mà những ánh trăng này lại không biến mất, trong mảng hoa sóng vỡ tan, vầng trăng trắng hiện ra, không hề bị nhấn chìm xuống.