Đỗ Kỳ đi tới đi tui bên cạnh, đi rồi lại đi, nàng dẫn một số quái ngư đi rồi, lại tìm "linh dược", nghĩ thầm: "Ta đã giúp các ngươi dẫn đi nhiều hung ngư như vậy rồi, coi như không khiến ngươi thất vọng vì đã cứu ta chứ!"
Không biết từ lúc nào, bầu trời trên đỉnh đầu lại xuất hiện ánh mặt trời lần nữa, lại là một ngày tới, cửa của bí cảnh lại mở ra một lần nữa.
Ngay sau đó, liền thấy có người trông như sủi cảo rơi vào trong nước, nhưng những người rơi xuống nước vùng vẫy được một lát đã không động đậy nữa.
Lần này khiến cho Đỗ Kỳ lúng túng, bởi vì nàng thấy trong số những người này, có mấy người đều là người mình đã từng gặp, trong số đó lại có mặt sư phụ của nàng.
Nàng muốn thức tỉnh bọn họ, nhưng lại không có bản lĩnh đó.
Nhưng bọn họ hình như cũng đã chuẩn bị đủ rồi, trên người không biết cũng đã vẽ thứ gì đó lên, những con quái ngư thế mà cũng không tới gần.
Một mình Đỗ Kỳ xuyên qua giữa đám người, nàng không thể cứu những người rơi vào trong ảo cảnh này, nhưng lại thấy cảnh tượng kinh khủng trong mắt Lâu Cận Thần đã biến mất, đôi mắt hắn cũng đã nhắm lại, khí tức cả người cũng đã trở nên vững vàng, không khỏi âm thầm líu lưỡi, thế mà lại có người có thể xâm nhập vào bí linh cường đại như vậy mà vẫn ổn định tâm thần.
Khi nàng đang không biết làm sao, Nhị đương gia và Thất đương gia lần lượt tỉnh lại, sau đó Nhị đương gia cùng Thất đương gia bắt đầu cứu người, đầu tiên là bọn họ cứu Tứ đương gia và Ngũ đương gia, nhưng Tứ đương gia và Ngũ đương gia đều không tỉnh lại, mà sau một ngày, lại có ánh mặt trời chiếu rọi vào trong, Nhị đương gia cùng Thất đương gia dẫn theo Tứ đương gia, Ngũ đương gia, cùng với Lâu Cận Thần từng người đi ra ngoài.
Đỗ Kỳ căng thẳng, vội vàng nói chuyện với bọn Nhị đương gia, hy vọng bọn họ có thể cứu những người đã rơi vào trong ảo cảnh, Nhị đương gia lại tỏ vẻ phải đi ra ngoài trước, rồi mới quay lại cứu.
Trong sự tĩnh mịch và u ám khôn cùng của vực nước, Đỗ Kỳ cũng bắt đầu sợ hãi, nàng cảm giác dưới nước có thứ gì đó kinh khủng đang được thai nghén.
Nhưng rất nhanh, từ miệng giếng lại có một sợi dây thừng màu vàng được thả xuống, trói những người đã rơi vào trong ảo cảnh lại, sau đó kéo ra ngoài.
Ánh trăng trong khí hải của Lâu Cận Thần rốt cuộc đã tròn, phảng phất như một vầng trăng tròn sáng mọc lên từ trong khí hải, dưới sự tác động của những dòng "thần ý" mà nó tiếp tục duy trì, ổn định ý thức ý niệm của bản thân, từ từ đã hàng phục được những thần ý như vọng niệm kia.
Hắn cảm thấy trong lòng mình đã tăng thêm rất nhiều tri thức, những tri thức này trong khoảng thời gian ngắn khiến người ta khó có thể tiếp thu được, nhưng quả thật là thật sự đã dung nhập vào bên trong ký ức.
Khoảnh khắc khi hắn mở to mắt ra, hắn biết hai mắt của mình đã hoàn toàn thay đổi rồi, ma chủng vốn dĩ được nuôi dưỡng trong mắt đã bị thần ý của "bí linh bạch tuộc kia" tách rời ra.
Đồng thời cùng với "bí linh bạch tuộc", thần ý cũng cùng tỏa ra nhập vào trong ý thức của hắn.
Hắn đứng dậy, đẩy cửa sổ ra, vừa lúc một con chuột đang đi qua vách tường, khi hắn nhìn thấy con chuột kia, tâm niệm vừa động, ánh mắt tập trung vào, con chuột nọ đột nhiên như lâm đại địch vậy, không hề động đậy, ngay sau đó nó giống như bị chuột rút vậy, toàn thân bắt đầu run rẩy, trong hai con mắt đầu tiên là mọc ra xúc tu, sau đó bò ra khỏi cơ thể.
Cơ thể của nó, bốn chân, bộ lông cùng với cơ thịt dường như đã sống lại vậy, vặn vẹo hình thành một con giun máu.
Lâu Cận Thần nhìn hư không, vô cùng rõ ràng, hai mắt của mình giống như có thể phản chiếu tất cả mọi thứ, bất kể là một con côn trùng nào bay qua, chỉ cần xuất hiện trong mắt, cho dù là rất xa cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Hắn cảm thấy hai mắt mình giống như có thể độc lập xử lý thông tin, lại còn thống nhất một cách hoàn mỹ với ý thức của bản thân mình.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, vốn dĩ đôi mắt này của hắn đã bị trồng ma chủng, loại có thể dị hóa năng lực hai mắt của người ta, toàn bộ đều chịu sự khống chế của ma chủng trong mắt, không chịu sự khống chế của hắn, mà hiện tại tất cả đều do bản thân hắn khống chế, năng lực này đã được hắn kế thừa, chỉ cần có thời gian để tiếp thu.
Cửa phòng hắn bị đẩy ra, người vào là một thị nữ, nàng thấy Lâu Cận Thần đứng bên cạnh cửa sổ, nàng đầu tiên là cả kinh, theo sau là ngạc nhiên lẫn vui mừng nói: "Tam gia, ngài tỉnh rồi."
Lâu Cận Thần quay lại nhìn thị nữ nọ, trong nháy mắt khi nàng thấy đôi mắt của Lâu Cận Thần, thoáng chốc đã thất thần, chỉ cảm thấy bản thân rơi vào trong một cơn kinh hoàng tột độ.
Lâu Cận Thần vội vàng nhắm mắt, hắn phát hiện, sau khi người bình thường nhìn đôi mắt của mình vẫn không thể tiếp nhận được.