Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 269 - Chương 269: Trở Về Nhà (1)

Chương 269: Trở về nhà (1) Chương 269: Trở về nhà (1)

Thị nữ vẻ mặt đầy kinh sợ tỉnh lại, nàng vội vã lui ra ngoài, ngay cả nói cũng không dám nói, chẳng bao lâu, Đại đương gia đã đến.

"Tam đệ, ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi." Đại đương gia người còn chưa vào phòng, tiếng nói đã xông vào, khí sắc của hắn lúc này đã tốt hơn rất nhiều.

"Đại đương gia."

"Tam đệ, tỉnh là tốt rồi, bọn Nhị đương gia và Thất đương gia đều nói tam đương gia suy nghĩ ổn định, pháp niệm ngay thẳng, không có chuyện gì, Tam đệ ngươi quả nhiên là không sao." Đại đương gia nói một cách rất phấn khởi.

"Đại đương gia, đã qua bao lâu rồi?" Lâu Cận Thần hỏi.

"Đã bảy tháng rồi." Đại đương gia nói.

"Bảy tháng sao?" Lâu Cận Thần hơi kinh ngạc, cũng rất mau đã tiếp nhận, tu hành không có năm tháng, một ngày trong hang thì thế giới đã ngàn năm.

"Bọn họ đâu rồi?" Lâu Cận Thần hỏi.

"Nhị đương gia trở về học cung Thu Thiền rồi, Tứ đương gia đi trước, nói là phải trở về trong môn cố gắng tu hành, Lục đương gia cũng đã trở về nhà, Thất đương gia tháng trước sau khi nhận được một phong thư cũng đã đi trong đêm." Đại đương gia nói.

"Ngũ đương gia thì sao?" Lâu Cận Thần hỏi.

Sắc mặt Đại đương gia khẽ biến, thương cảm nói: "Ngũ đương gia, ngày đó đã chết trong bí cảnh rồi."

Lâu Cận Thần hít sâu một hơi nói: "Chậu sành sẽ va vào thành giếng mà vỡ, tu sĩ khó tránh khỏi chết trong bí cảnh!"

Đại đương gia nhìn mắt Lâu Cận Thần, mặc dù Lâu Cận Thần không nhìn hắn, hắn lại cảm thấy đồng tử hai mắt Lâu Cận Thần như có bóng chồng vậy.

"Tam đệ, mắt của ngươi?"

"Không sao, giúp ta tìm một tấm sa mỏng tới đây đi, mắt của ta mặc dù không sao, nhưng cũng không phải thứ người bình thường có thể nhìn kỹ."

Lâu Cận Thần nói, thế giới này không có kính râm, nếu có kính râm thì tốt nhất, nếu không có thì dùng sa mỏng thay thế vậy.

"Được, Tam đệ, mấy vị đương gia có để lại thư cho ngươi, ta cũng mang đến một thể cho ngươi luôn." Đại đương gia nói.

"Được." Lâu Cận Thần vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ đáp lại.

Bên ngoài cửa sổ trời trong nắng ấm, ngày mà Hắc Phong Trại Thất Nghĩa Sĩ tụ nghĩa cứ như vừa mới ngày hôm qua vậy, duyên phận gặp nhau giống như mây trên bầu trời, theo gió tụ, theo gió tán, hết thảy đều theo lẽ tự nhiên mà vậy.

Đây có lẽ chính là cuộc đời.

"Tam đệ, ta thấy pháp ý trên người ngươi thanh chính, cho nên không có việc gì, trong cung của ta gửi tin triệu gọi, không thể chờ ngươi tỉnh lại được, mong rằng Tam đệ thứ lỗi, sau khi Tam đệ tỉnh lại, nếu như có rảnh thì mời đến học cung Thu Thiền, huynh tất sẽ ngược hài đón tiếp." Nhị đương gia, Trần Cẩn.

"Tam ca, đệ luyện khí học kiếm từ nhỏ ở Kiếm Linh Sơn, lần này xuống núi du lịch đã vài năm, gặp Tam ca mới biết núi cao còn có núi cao hơn, ở trong bí cảnh kia, nếu như không có linh phù hộ thân của sư môn, sợ là đã không qua khỏi, có câu tri sỉ cận hồ dũng, tức là biết xấu hổ là gần với dũng cảm, đệ trở lại sơn môn, cố gắng tu hành, ngày khác ngươi và ta hóa thần gặp lại, tất sẽ cho Tam ca nhìn xem sự tinh diệu của kiếm thuật Linh Sơn ta." Tứ đương gia, Bạch Dã Kiếm.

"Tam ca, đệ vốn là vì tránh khỏi cuộc tranh giành thế tử trong nhà mà du tẩu giang hồ, nhưng trong nhà truyền tin tới, gia gia thọ nguyên đã tẫn, lòng đệ không yên, phải trở về gấp, ngày sau khi gặp lại, chắc chắn sẽ nâng chén ăn mừng." Lục đương gia, Bùi Chí Minh.

"Tam ca, ân cứu mạng của huynh, suốt đời khó quên, lẽ ra phải trông giữ cạnh huynh đợi huynh tỉnh lại, nhưng sư môn có lệnh, thật sự khó bất tuân, nếu huynh tỉnh lại, có rảnh thì có thể tới Vụ Ẩn Châu Linh Vu Miếu, muội chuẩn bị rượu thết đãi." Thất đương gia, Thị Y Vân.

Lâu Cận Thần xem từng phong thư, trong lòng hắn có chút cảm thán, nhưng cũng vui vẻ, đều là người trong tu hành, chỉ cần còn sống, đều sẽ có lúc gặp lại.

Chỉ là tiếc thay cho Ngũ đương gia.

"Đại đương gia có biết tên họ và lai lịch của Ngũ đương gia không?" Lâu Cận Thần hỏi.

Đại đương gia nói ngay: "Ngũ đương gia tên là Mạc Không Tu, là một tán tu, có độc nhất một nữ nhi, gả cho đệ tử đại tộc Càn kinh làm thiếp, lần này ra ngoài chính là muốn tìm chút đồ tốt để làm quà cho lần đầy tuổi chọn đồ vật đoán tương lai của ngoại tôn."

Nói tới đây, Đại đương gia bèn nghẹn ngào, hắn vốn là một người kiên cường, vì mối thù nhà, hắn nhẫn nhục sống tạm bợ trong sơn trại, cũng cố gắng luyện tập võ nghệ trở về báo thù, nhưng sau khi báo thù xong, trước mặt các vị đương gia, cả con người hắn đều đã trở nên cảm tính hẳn lên.

"Ngũ đương gia có nguyện vọng, chúng ta hoàn thành giúp ông, vừa hay, giữa mọi người chỉ có mỗi ta không vướng bận gì, đang muốn đi Càn kinh một chuyến, xem thử xem Càn kinh phồn hoa." Lâu Cận Thần nói.

"Ta cũng cùng đi với Tam đệ." Đại đương gia nói.

"Bí cảnh trong phủ của Đại đương gia thế nào rồi?" Lâu Cận Thần không trả lời, mà hỏi ngược lại.

Bình Luận (0)
Comment