Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 298 - Chương 298: Cốc Quỷ Thị (1)

Chương 298: Cốc Quỷ thị (1) Chương 298: Cốc Quỷ thị (1)

Trong thế hệ này, Hà Nghiễm là đệ tử được bồi dưỡng của Hà gia, tất nhiên hắn đã nhìn thấy kiếm điển tối cao trong nhà.

Trong lòng hắn rối rắm, bởi vì hắn biết một người như Lâu Cận Thần có kiếm thuật như vậy, nhất định phải có một bộ kiếm thuật cương lĩnh, nếu muốn học cái này thì phải lấy ra kiếm điển tối cao trong nhà.

Thế nhưng, kiếm điển là đồ của gia tộc, không phải là thứ có thể dễ dàng tự quyết định.

Ở đằng kia, Lâu Cận Thần đã cho kiếm vào vỏ, ném kiếm đi, Thương Quy An lập tức nhặt lên, đồng tử Trần Gia Thiên bên cạnh lập tức giật lấy từ tay Thương Quy An.

Lâu Cận Thần ôm nắm quyền về phía những người xung quanh nói: "Các vị, đã lâu không gặp."

Một đám người xôn xao đáp lại.

Lâu Cận Thần nói: "Những năm gần đây, Lâu mỗ không ở Tù Thủy, nhiều đồng đạo đã định cư trong Tù Thủy, ta hy vọng rằng mọi người có thể duy trì sự ổn định của bản địa, mọi người có thể trao đổi pháp thuật với nhau, ta hy vọng rằng sẽ không có thù hận gì chưa giải quyết. Như người ta vẫn nói, hoa có ngày nở lại, nhưng không có ngày mọc lại, sinh mệnh là đáng giá, không thể dễ dàng vứt đi, mỗi người tự giải quyết cho tốt."

"Chúng ta giải tán, giải tán."

Sau khi Lâu Cận Thần nói xong, hắn bèn trở lại Đạo Quan.

Thương Quy An đi theo phía sau hắn nói: "Sư huynh, nếu như Hà Nghiễm kia thật sự đổi kiếm phổ lấy kiếm nghệ của ngươi, ngươi thật sự muốn đổi sao?"

"Tại sao, ngươi luyến tiếc sao?" Lâu Cận Thần hỏi.

"Sư huynh, kiếm thuật của ngươi hẳn là tốt nhất, kiếm thuật của hắn không bằng ngươi..." Trước khi Thương Quy An nói xong, Lâu Cận Thần đã mỉm cười nói: "Ngươi cảm thấy mình chịu thiệt thòi đúng không?"

"Ừ ừ!" Thương Quy An lập tức gật đầu.

Lâu Cận Thần cười to: "Bất kỳ kỹ nghệ nào cũng chỉ là một thứ chết, đừng sợ bị người khác học được, nếu không thể tu tốt, mà giấu ở đó thì sẽ rước lấy đại họa."

Đồng tử Trần Từ Điền xen vào nói: "Sư huynh lợi hại như vậy, ai dám cướp?"

"Nếu ta đi rồi thì sao?" Lâu Cận Thần nói: "Chỉ khi nào trong lòng không có gì, mới có thể dung thiên địa vạn vật."

"Thế nhưng, kiếm pháp là tâm huyết của sư huynh." Thương Quy An nói.

"Những thứ xuất hiện trong linh quang đã được ghi lại trong sách, tập hợp ở mũi kiếm của ta, chẳng qua là thiên địa đã mượn tay ta để làm cho chuyển nó đến đây mà thôi." Lâu Cận Thần nhẹ giọng nói. ...

Ban đêm, trời đổ mưa.

Mưa không lớn, tung bay lay động thấm ướt mái ngói, hội tụ thành giọt mưa, từng giọt tí tách đáp xuống hiên nhà rồi ngấm vào trong đất, một con rắn nhỏ bốn chân từ trong vũng nước nhỏ bò qua, trườn lên vách tường rồi chui xuống dưới mái hiên, trong phòng có một tiểu đạo đồng đang đọc sách.

Nội dung trong sách chính là tâm đắc tu luyện của Lâu Cận Thần biên soạn.

Trong một căn phòng khác, ba người Lâu Cận Thần, Quan Chủ và Thương Quy An đang ngồi trong đó, ba ngọn đèn trong phòng đang tản ra ánh sáng.

"Ngươi muốn đi, ta cũng không ngăn cản ngươi, dựa vào cảnh giới tu vi của ngươi thì cũng không có gì là vấn đề với ngươi, nhưng có một điểm ta vẫn phải dặn ngươi một tiếng, đừng có chuyện gì cũng cậy mạnh ra mặt, đi ngồi điện Ngũ Tạng nhiều một chút, lần trước ta gửi thư hỏi Vọng Hải Giác có đạo quán của Ngũ Tạng Thần Giáo không, giáo lý hồi thư cho ta bảo không có, nhưng ta cảm thấy, Ngũ Tạng Thần Giáo chúng ta vẫn rất tốt." Quan Chủ nói.

"Quan Chủ, ấn tượng của ngươi về ta càng ngày càng lệch lạc rồi, người ngoài đều cho rằng Lâu Cận Thần ta rất thích đánh nhau, thực ra Lâu Cận Thần ta mặc dù yêu kiếm, nhưng cũng là một người yêu thơ ca." Lâu Cận Thần nói.

Thương Quy An bên cạnh lập tức phụ họa nói: "Sư phụ, ta đã thuộc lòng một bài thơ sư huynh làm: Thập niên ma nhất kiếm, sương nhận vị tằng thí, kim nhật bả kỳ quân, thùy hữu bất bình sự!"

Mười năm mài một kiếm; Lưỡi sắc chưa thử dùng; Hôm nay đem tặng bạn; Dẹp tan nỗi bất bình.

Lâu Cận Thần nghe thấy hắn ngâm thơ của mình, không khỏi hỏi: "Sao ngươi lại biết bài thơ này?"

"Sau khi Đặng Định từ Vọng Hải Giác trở về nói cho ta, ta còn đã sao chép lại coi như phương châm tu hành của ta, sư huynh, ngươi cảm thấy kiếm luyện mười năm của ta có thể có bản lĩnh như của ngươi hiện tại không?"

Quan Chủ không khỏi thở dài nói: "Ngươi xem xem, viết thơ cũng là loại thơ đánh đánh giết giết, trong Ngũ Tạng Thần Giáo có một vị đại tiền bối từng nói qua, chuyện thần quỷ không phải đánh đánh giết giết, mà là giao thiệp, rất nhiều người thỉnh thần sai quỷ đều là vì có giao thiệp với bọn họ."

Lâu Cận Thần hơi gãi đầu nói: "Đây chỉ là thuận miệng ngâm ra, không có nghĩa là cách ta đối nhân xử thế."

"Ta biết sư huynh còn có một bài "Minh Nguyệt", sư huynh ngươi và Hải Minh Nguyệt của Vọng Hải Giác kia là mối quan hệ gì thế?" Thương Quy An lại hỏi một lần nữa.

Bình Luận (0)
Comment