Có lẽ, Thi Vô Tà cũng nhìn ra điểm này, cho nên mới có thể nói rằng "Ba ngày sau gió tuyết sẽ tan."
Đông chi thần và phủ Quốc sư có mâu thuẫn gì đó sao? Hay là nói, chỉ là cá nhân Hàn Thủ Nguyên đắc tội "Đông chi thần."
Về phần Đông chi thần này, Lâu Cận Thần trong vòng ba ngày này đã có chút hiểu biết rồi.
Đông chi thần lúc Càn quốc chưa thành lập đã có thanh danh ở cả vùng đất này, sau này, khi Kiền đế và một nhóm người cùng chung chí hướng lập quốc ở vùng đất này, tế ti của Đông chi thần chủ động gia nhập, cho nên hương khói của Đông chi thần mới có thể kéo dài đến nay.
Nhưng, hiện tại xem ra thì giáo phái của Đông chi thần và phủ Quốc sư đã xuất hiện mâu thuẫn, cho dù trước đó không có, nhưng sau này chắc chắn có.
Hắn không tin phủ Quốc sư sẽ thờ ơ với việc người trong phủ bị người ta giết.
Tuyết lớn ba ngày khiến cho mặt sông đã kết băng, người ở Tam Giang Khẩu cũng sợ hãi than, nói những năm trước chưa từng xuất hiện loại hiện tượng này, có người liền nói là thần uy của Đông chi thần hiển linh.
Toàn bộ mọi người đều đi qua mặt băng, Lâu Cận Thần cũng không ngoại lệ.
Chỉ là mới đi được trên mặt băng không bao lâu, hắn đã phát hiện một nữ tử trẻ tuổi vẫn luôn sít sao đi theo sau lưng mình.
Hắn quay đầu liếc nhìn đối phương một cái, đối phương tức khắc cúi đầu, cũng thả chậm bước chân, lại vừa nhìn lén hắn.
Nữ tử này mặc một chiếc áo choàng màu đen rất dày, trên đầu đội mũ đen lớn, tay xách một bọc đồ, sắc mặt hơi kích động.
Hắn cũng không nói gì, chỉ dắt ngựa đi về phía trước một cách không nhanh không chậm, nhím ngủ trong chiếc tổ nhỏ do Lâu Cận Thần làm cho nó, mặc dù nó không phải nhím bình thường, nhưng mà mỗi khi đến mùa này, nó vẫn muốn ngủ, đến cả nói chuyện cũng không buồn nói.
Tam Giang Khẩu này rất rộng, thế mà đi được nửa ngày mới đi qua, lúc lên bờ, Lâu Cận Thần lại quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện nữ tử này đang hơi chật vật trèo theo lên chỗ mà hắn lên bờ, mặt và tay trong cơn gió bị lạnh cóng đến đỏ bừng.
"Vì sao ngươi lại đi theo ta?" Lâu Cận Thần hỏi.
Nữ tử hơi hoảng loạn, không biết làm sao.
"Ngươi không nói, ta sẽ cưỡi ngựa đi đây." Lâu Cận Thần nói, lúc qua sông, hắn vẫn dắt ngựa mà không cưỡi.
"Ta... Thi đại nhân bảo ta đi theo ngươi, nói là sẽ an toàn hơn chút." Nữ tử vội vàng nói.
"Thi Vô Tà bảo ngươi đi theo ta?" Lâu Cận Thần hơi nghi ngờ, trong lòng vừa động, lập tức hỏi: "Ngươi tên là gì?"
"Ta tên là Tiết Bảo Nhi." Nữ tử nói.
"Ồ. Thế ngươi và Cổ phủ là quan hệ gì?" Lâu Cận Thần hỏi.
Hắn vừa hỏi câu này, vẻ mặt đối phương đã tối sầm lại, như là sắp khóc vậy, Lâu Cận Thần lập tức nói: "Đừng khóc, ngươi khóc thì ta sẽ đi đấy."
"Ta, lão thái thái của Cổ phủ là cô nãi của ta." Cổ Bảo Nhi nói.
"Người đã chết ở nhà trọ kia là gì của ngươi?" Lâu Cận Thần hỏi tiếp.
"Là gia gia của ta." Cổ Bảo Nhi nói đến đây, mặc dù đã nén lại nhưng vẫn bật khóc thành tiếng.
Song, Lâu Cận Thần cũng lại không thật sự đi, mà thở dài nói: "Thế sự như bức họa quyển , vẫn cứ luôn diễn ra trước mắt theo một cách khiến người ta bất ngờ không kịp đề phòng."
"Đi thôi, lên ngựa." Lâu Cận Thần nói.
Hắn nhìn về con đường toàn là bùn lầy phía trước, mà Tiết Bảo Nhi nhìn có vẻ đã mệt chết rồi, còn lặn lội trong đám bùn lầy này, tối hôm nay nàng chắc chắn sẽ không đến nơi được.
Hơn nữa, hắn cũng đại khái hiểu rõ được Thi Vô Tà bảo nàng đi theo mình chính là muốn để mình bảo vệ nàng một chút.
"Ngươi quen biết Thi Vô Tà à?" Lâu Cận Thần hỏi.
"Trước đó cũng không quen biết Thi đại nhân, nhưng mà sai dịch họ Thi nhất định là người của nhà Thi Thần Bộ." Tiết Bảo Nhi đúng là có chút dáng vẻ hiểu biết về nhân vật trong kinh.
Lâu Cận Thần cũng là bởi thế mới biết, Thi Vô Tà đúng là người kinh thành, chẳng trách hắn có thể nói hoan nghênh tới kinh thành.
Thế là Lâu Cận Thần lại hỏi nàng, trong Cổ phủ có một người tên là Cổ Thuận không.
Nàng lại nói đó là nhị lão gia của Cổ phủ.
"Vậy liệu ngươi có biết nhị lão gia của Cổ phủ có một vị tiểu thiếp tên là Mạc Trân Trân không?" Lâu Cận Thần hỏi.
Tiết Bảo Nhi lại nhíu mày, nói: "Ta chưa từng nghe nói đến, ta đã hơn một năm không trở về Cổ phủ rồi, có thể là nhị lão gia mới nạp thiếp chăng? Ta không biết."
Trong lòng Lâu Cận Thần hẫng một cái, bởi vì hắn biết, nếu con gái của ngũ đương gia thật sự gả làm tiểu thiếp cho nhị lão gia của Cổ phủ, thế thì đó là chuyện của ít nhất hơn hai năm trước rồi.
Tiết Bảo Nhi rõ ràng cảm nhận được thay đổi tinh tế ở nơi Lâu Cận Thần, lại không dám lên tiếng nữa.
Qua một hồi lâu sau, nàng bỗng nghe thấy Lâu Cận Thần nói: "Danh tiếng của Cổ phủ như thế nào?"
Trong lòng nàng liền hoảng hốt, không biết vì sao, nàng cảm thấy Lâu Cận Thần hỏi câu này như là lúc sơn tặc xuống núi dò la tiếng tăm trước khi vào việc vậy.