Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 305 - Chương 305: Tìm Người (1)

Chương 305: Tìm người (1) Chương 305: Tìm người (1)

"Nghiêm trọng như vậy sao?" Lâu Cận Thần không phải không tin, mà là bản thân không có trải nghiệm, nên không chân thật mà cảm nhận được.

Một phen đối thoại của bọn họ cũng đã chọc giận một số người.

Có người bất mãn nói: "Đánh đố cái gì, chẳng qua chỉ là một trận tuyết mà thôi, ông đây sở dĩ ở chỗ này chỉ là muốn chờ bạn, các ngươi lại ở đây nói những lời này là hù họa ai hả."

Nói xong, hắn xoay người, đẩy cửa ra, một trận gió tuyết lập tức ùa mạnh vào, hắn xách bọc đồ của mình, rảo bước nhanh vào trong gió tuyết.

Mà lúc này, một người mặc nhuyễn giáp triều Huyền, ngực có huy hiệu màu bạc, nội sam là sam y cao cổ màu trắng bước vào trong đám người, hắn đi tới trước thi thể, trong tay cầm một tấm khăn tay trắng như tuyết che miệng mũi, ngồi xổm xuống, rút ra một con dao găm hoa lệ trong ngực ra đi móc mắt của đối phương.

Không có người ngăn cản hắn, bởi vì từ cách ăn mặc của hắn, có thể xác định đây là một vị sai dịch ngân chương.

Trong nháy mắt khi con dao găm trong tay hắn tiếp xúc với mí mắt đã kết một lớp sương, hơn nữa nhanh chóng lan tràn lên tay hắn.

Dao găm của hắn lập tức thu lại, nhưng mà một mí mắt đã bị đẩy mở ra kia lại không nhắm lại, đôi mắt của ông ta đã không còn là màu đen nữa, mà là dáng vẻ những bông tuyết màu xanh băng giá.

Một trận âm u lạnh lẽo lập tức mau chóng ập đến trong nhà trọ, Thi Vô Tà và hắn đưa mắt nhìn nhau, thế mà lại mau chóng kết sương, khăn tay trong tay hắn rơi xuống, tinh tế chuẩn xác che đi đôi mắt của thi thể.

Lúc này, sương tuyết trong hai mắt nhanh chóng rút đi, trên khuôn mặt hắn xuất hiện vẻ nghiêm trọng.

Sau khi bị khăn tay che đi, âm hàn như bị che lại, Lâu Cận Thần nhìn kỹ khăn tay nọ, nhìn thấy bên trên có ngân văn huyền diệu, mặt trên đang tản ra huyền quang óng ánh.

"Kẻ giết người chính là Đông chi thần." Thi Vô Tà đứng dậy, giọng nói không lớn, lại có khí thế không được phép nghi ngờ.

Lâu Cận Thần chưa từng nghe qua về Đông chi thần, nhưng sắc mặt thanh niên Thành Hoàng kia lại thay đổi.

Sau khi nghe tới Đông chi thần giết người, có một số người lập tức đi ra nhà trọ, đi vào trong cơn gió tuyết, tựa như không hề sợ hãi.

Lâu Cận Thần nhìn sắc mặt và hành vi của mọi người, lúc này hiểu rõ, Đông chi thần này ở phương Bắc nhất định rất có danh tiếng, thậm chí có thể nói là nổi tiếng, về phần danh tiếng của người này rốt cuộc là tốt hay là không tốt, Lâu Cận Thần không cần nghĩ cũng biết.

Uy danh của thần linh giống như trật tự, nhất định cần phải có vô số sinh mệnh chồng chất mới dựng nên được.

Thi Vô Tà cũng không nhìn những người khác, mà là nhìn Lâu Cận Thần, nói: "Hoan nghênh tới kinh thành, hy vọng ngươi có thể sống vui vẻ."

Lâu Cận Thần nhướng mày, bộ đầu ngân chương nhìn có vẻ vô cùng sạch sẽ dứt khoát này hình như quen biết mình.

Thế thì chỉ có một khả năng, hắn đến từ Giang Châu, càng có khả năng từng đi qua Tù Thủy thành.

Hắn từng nghe nói, lúc ấy Giang Châu có một toán binh giáp đến Tù Thủy thành, người chỉ huy lúc đó có thể là người trước mặt này.

"Thì ra là Thi bộ đầu ở trước mặt, thất kính thất kính rồi." Lâu Cận Thần đứng dậy, ôm quyền nói.

"Sống trong kinh thành không hề dễ dàng, ta biết thanh danh khí phách hào hiệp của Lâu Cận Thần ngươi, nhưng mà ở đây, hy vọng ngươi có thể khiêm tốn một chút, ta không muốn nhìn thấy một nhân vật Giang Châu không dễ gì mới có được lại chết ở đây." Thi Vô Tà như thể có ý cảnh cáo Lâu Cận Thần.

Lâu Cận Thần cười nói: "Cảm ơn ý tốt của Thi bộ đầu, nhưng Thi bộ đầu có lẽ hiểu lầm ta rồi, Lâu mỗ xưa nay chỉ thích ngắm núi non sông nước, tiện thì ngâm chút thơ, ngoài ra thì ít khi ra ngoài."

"Thơ của ngươi, Thi mỗ cũng đã từng nghe, thơ ca bày tỏ khát vọng, bài thơ của ngươi "Mười năm mài một kiếm, kiếm sắc chưa từng thử, hôm nay lấy quân hay, ai lại không bất bình", Thi mỗ cũng từng nghe qua rồi." Thi Vô Tà ám chỉ nói.

Lâu Cận Thần thở dài trong lòng, một bài thơ lại bị người ta cho rằng là thể hiện tính cách của mình, điều này làm cho hắn cảm thấy mọi người đã có hiểu lầm sâu sắc đối với hắn rồi.

"Mọi người giải tán đi, ba ngày sau, gió tuyết sẽ tan." Thi Vô Tà lớn tiếng nói, thế là những người đang có mặt đều chậm rãi tản đi, Thi Vô Tà lại gọi người tới khiêng thi thể đi.

Lâu Cận Thần ngồi ở đó, vừa ăn mì đã hơi nguội lạnh, vừa nhìn hết thảy.

Phong cách nhân vật của ngoại ô kinh thành bày ra ở đây như thế đấy.

Ba ngày đảo mắt đã trôi qua, tuyết quả nhiên cũng đã ngừng rồi.

Lâu Cận Thần vẫn nhớ rõ Hàn Thủ Nguyên kia từng nói: "Nơi này úc khí bao phủ, có lẽ có điều chẳng lành."

Nhưng mà điềm xấu này tựa như chỉ nhằm vào một mình ông ta, hoặc còn nói là nếu như ông ta không chết, thế thì điềm xấu này sẽ giáng xuống những người mắc kẹt ở Tam Giang Khẩu.

Bình Luận (0)
Comment