Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 304 - Chương 304: Đông Chi Thần (2)

Chương 304: Đông chi thần (2) Chương 304: Đông chi thần (2)

Nếu như đối phương trong tình huống tuyệt cảnh, thấy nhân vật như mình, muốn lôi kéo mình vào trong đó với ý đồ phá cục, thế thì cũng lại là bình thường thôi.

Nếu như ông ta bình thường vẫn ổn, sao lại bất thình lình chết chứ? Làm thế nào mà tiết lộ thiên cơ nhỉ?

Hắn đột nhiên nghĩ tới một khả năng.

Bởi vì vừa nãy sau khi hắn phát hiện đối phương không đơn giản, đã không khỏi nghiêm túc đánh giá đối phương một phen.

"Sẽ không phải là bị ta nhìn liếc mắt một cái, nhìn thấu che giấu của ông ta, thế là thiên cơ của ông ta bị rò rì ra ngoài chứ? Không có khả năng đâu!"

Lâu Cận Thần kể từ sau khi trở lại Hỏa Linh Quan, thật ra đã không che mắt nhiều như thế nữa, bởi vì hắn cảm thấy mình có thể khống chế đôi mắt bản thân, không cần phải sợ trong lúc vô tình làm tổn thương đến một số người thường nữa.

Nhưng mà lúc vừa mới phát hiện đối phương không đơn giản, hắn quả thật đã nhìn chăm chú đối phương một chút.

Hắn biết, ẩn độn chi thuật đại khái chia thành hai loại, loại thứ nhất là ẩn độn thân hình, làm cho người ta không nhìn thấy không nghe thấy, một loại khác là rõ ràng đi qua trước mặt ngươi, ngươi có thể nhìn thấy, cũng nói chuyện với hắn, ngươi lại căn bản sẽ không để ý hắn là ai, cho dù là nói chuyện nhiều thì trong giây lát cũng sẽ quên.

Nếu quả thật là như thế, thế thì đã có thể hiểu lầm lớn rồi, nhưng tất cả đều đã qua, không thể chứng thực.

Song, người giết ông ta mới là hung thủ thật sự.

Hắn lại cúi đầu nhấp một ngụm, nghiêm túc cảm nhận ánh mắt xung quanh, từ trước tới nay chưa từng nghiêm túc như thế.

Trong những ánh mắt này có kinh sợ, có nghi hoặc, còn có dò xét, Lâu Cận Thần an tọa giữa ánh mắt của đám đông.

Xung quanh ong ong xì xào, nhưng không thể nghe rõ được ai nói to hoàn chỉnh một câu.

Người phục vụ đang bưng một chén mì, không dám đi vào, chưởng quầy thu hết tất cả vào trong mắt, bèn đi qua, đưa tay nhận lấy chén mì, sau đó chen qua đám đông, mang đến trước mặt Lâu Cận Thần, nói: "Khách quan, mì sợi của ngài đây ạ."

Lâu Cận Thần vốn dĩ cho rằng mì sợi sẽ không được mang lên nữa, thế mà vẫn được bưng lên.

"Chưởng quầy lúc này còn dám mang mì sợi cho ta, không sợ dính phải phiền toái sao?" Lâu Cận Thần nói.

"Khách quan chỉ là ngồi cùng bàn với ông ta, ông ta lại chết ở trong nhà nhọ của ta, phiền toái của nhà trọ làm thế nào cũng không thoát được." Chưởng quầy bất đắc dĩ nói.

"Chưởng quầy là người tỉnh táo vậy, thế chưởng quầy có thể nói cho ta biết, tính danh của ông già là ai không?" Lâu Cận Thần hỏi.

Chưởng quầy quay đầu lại nhìn thoáng qua người đã kết một tầng sương trắng trên mặt đất lần nữa, lắc lắc đầu, nói: "Ta cũng không có ấn tượng gì với người này, thậm chí không biết ông ta có phải ở trong nhà trọ không."

Lời này của hắn nói cho Lâu Cận Thần nghe, lại cũng là nói cho những người khác nghe.

Đúng lúc này, một giọng nói nói: "Người này là phương sĩ Hàn Thủ Nguyên của phủ Quốc sư, thạo xem nhân khí vận, giỏi che giấu tung tích."

Lâu Cận Thần ngẩng đầu nhìn trên lầu, nơi đó đang có một thanh niên mặc đồ đen, trong tay cầm một chiếc quạt xếp, nhẹ nhàng phe phẩy, trên mặt quạt xếp của hắn có một bức họa, vẽ cảnh trí nhà cửa nhân gian, dưới bầu trời đêm, đèn đuốc muôn nhà lấp lánh.

Trong lòng Lâu Cận Thần vừa động, lại chăm chú nhìn hắn, muốn nhìn hắn cho rõ ràng, đối phương lại giống như sớm đã cảm nhận được, che chiếc quạt xếp lên mặt, nói: "Vị huynh đài này, mắt của ngươi nhìn người như thế, quả thật là vô lễ."

"Xin lỗi." Lâu Cận Thần đương nhiên biết mình tùy tiện dùng hai mắt của mình đi quan sát người khác là không tốt, tiếp tục nói: "Như thế thì ngươi cũng biết ông ta bị ai giết chết?"

"Kẻ giết người thì ta không biết, nếu như ngươi muốn biết, có thể tự tìm." Thanh niên đồ đen kia nói.

"Đây là địa bàn của ngươi, ngươi cũng không biết sao?" Lâu Cận Thần nói, mặc dù hắn không dùng mắt nhìn hư thật của đối phương, nhưng mà lại có thể thông qua khí tức lộ ra của đối phương mà đoán được đây là một vị Thành Hoàng.

Sắc mặt thanh niên đồ đen khẽ biến, từ trong lời nói của Lâu Cận Thần, hắn biết đối phương đã biết thân phận của mình rồi.

"Trận tuyết lớn này, vây khốn không chỉ có người đi đường lui tới." Thanh niên đồ đen nói.

Lâu Cận Thần lập tức rõ ràng ý tứ của hắn, không chỉ có nhốt lại người thường, cũng nhốt lại tu sĩ, địa bàn của Thành Hoàng thế mà cũng có thể đóng lại được, kẻ địch này quả thật là không đơn giản.

Hơn nữa, Thành Hoàng này vừa nãy còn chỉ ra người chết tên là Hàn Thủ Nguyên, là người của phủ Quốc sư, thế mà cách kinh thành của Càn quốc khoảng trăm dặm dám hạ thủ với người của phủ Quốc sư, kẻ địch này nhất định là một kẻ đáng sợ.

Xét từ hành vi của Hàn Thủ Nguyên này, ông ta tựa như cũng ý thức được, nhưng chung quy lại vẫn không ẩn nấp được.

Bình Luận (0)
Comment