Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 303 - Chương 303: Đông Chi Thần (1)

Chương 303: Đông chi thần (1) Chương 303: Đông chi thần (1)

Bữa sáng của Lâu Cận Thần đã được bưng lên, hắn nhìn cái chén gì đó giống tương hồ, cau mày uống một ngụm, hơi chua, còn có chút mùi lạ không rõ.

Con nhím nghe mùi vị này bèn đã quay đầu sang một bên.

Hắn cũng chỉ uống một ngụm rồi thôi không uống nữa, mà gọi người phục vụ trong nhà trọ đi lấy thêm một chén mì nước đến, đồ ăn đặc sản của địa phương quả thật là ăn không quen.

Tai hắn thì nghe người khác bàn tán về nhà họ Cổ, trong lòng cũng đang nghĩ, sẽ không phải là nhà họ Cổ mà con gái của ngũ đương gia gả vào chứ.

Những người lạ ngồi cùng bàn, có một người thấy Lâu Cận Thần chỉ uống một ngụm liền không uống nữa, bèn nói: "Tiểu huynh đệ là người từ xứ khác tới hả?"

Lâu Cận Thần cười nói: "Đúng vậy, đến từ Giang Châu."

"À, thế thì cũng xa phết nhỉ, cậu nhóc có thể đơn độc đến đây, chắc chắn là hạng người phi phàm đấy." Ông già ngồi cùng bàn nói.

"Từng học mấy năm pháp thuật mà thôi." Lâu Cận Thần nói.

"Tiểu huynh đệ không nói thật rồi, pháp quang trên người ngươi mặc dù thu lại rồi, khiến cho người ta không nhìn ra được nông sâu, nhưng mà lại đã có một ý vị thuần túy, pháp vận này như dư quang nhật nguyệt, tu sĩ bình thường không thể tu luyện ra được." Ông già cười tủm tỉm nói.

Lâu Cận Thần chợt phát hiện khi bản thân ngồi xuống, thế mà lại xem nhẹ sự tồn tại của ông già này, lúc này nghe cách nói năng, mới phát hiện ông già này không đơn giản.

"Những lời của lão tiên sinh đây mới là không đơn giản ạ." Lâu Cận Thần nói, bởi vì trong một câu của ông già này đã chỉ ra phái tu hành của hắn.

Ông già vuốt vuốt chòm râu, lại không đáp lại lời của Lâu Cận Thần, mà là chỉ vào trận tuyết lớn bên ngoài nói: "Trận tuyết này ít nhất còn rơi ít nhất ba ngày nữa, tiểu huynh đệ nếu không có việc gấp, đừng ngại ở lại đây."

"Ồ, chẳng lẽ nơi này còn xảy ra chuyện gì sao?" Lâu Cận Thần hỏi.

"Lão phu thấy nơi này úc khí bao phủ, có lẽ có điều chẳng lành!" Ông già nói.

Lâu Cận Thần cũng nhìn sắc trời một chút, chỉ nhìn thấy một mảng u ám, nói: "Một khi đã như vậy, thế thì chẳng phải nên sớm rời đi, tránh khỏi điềm xấu này sao?"

"Tuyết lớn tán loạn, muộn rồi!" Ông già híp mắt nhìn bầu trời, đột nhiên hai mắt đăm đăm, sau đó thẳng tắp ngã xuống.

Chính là cái gọi là ngày mai và bất ngờ, không biết cái nào đến trước.

Nếu vào một buổi tối tuyết rơi lớn, ngươi ngủ no nê một giấc trong phòng, sau đó xuống lầu, vừa ăn bữa sáng, vừa nghe tám chuyện tin nóng sốt dẻo, còn có người bắt chuyện, mặc dù người đến bắt chuyện hơi lải nhà lải nhải, nhưng ít nhất là ngươi vui vẻ, nhưng đối phương lại đang yên đang lành gục xuống đất, còn chết rồi, thế lúc này ngươi sẽ nghĩ như thế nào đây?

Thế giới quá nguy hiểm?

Nghĩ như vậy thì tầm thường, ý nghĩ đầu tiên của Lâu Cận Thần là: "Ăn vạ?"

Lâu Cận Thần cảm nhận được sinh mệnh của ông ta đang nhanh chóng tiêu tan, hai mắt của hắn nhìn thấy trong nhục thân của đối phương có một luồng âm hàn cực hạn đang lan tràn, chỉ trong chớp mắt, cơ thể ông ta đã kết sương trắng.

Đương nhiên không có khả năng sẽ có người dùng sinh mệnh của bản thân để ăn vạ.

Trừ phi mặc sai lầm đi nhìn nhầm người, hoặc là gồng quá lại chui vào dưới bánh xe.

"Ầm ầm ầm!"

Ghế liên tiếp ngã xuống, là những người ngồi ở bên cạnh hoảng loạn đứng dậy lùi về phía sau, xô ngã ghế, còn có người tự ngã xuống đất.

Mọi người đều lấy Lâu Cận Thần và ông lão kia làm trung tâm mà tản ra, sau đó người bên ngoài lại mau chóng tụ lại đây, nhìn từ phía trên giống như là một đóa hoa người đột nhiên nở rộ.

Mì sợi vẫn chưa được đưa lên, chỉ sợ là sẽ không bao giờ được đưa tới nữa.

Lâu Cận Thần bưng một chén "cháo" kỳ quái không hợp khẩu vị trên bàn lên uống một ngụm nhỏ, trong đầu lại nhanh chóng động não.

"Ông già" này hiển nhiên là không phải tu sĩ bình thường, ông ta tựa như có một loại năng lực như "vọng khí", có thể nhìn được thiên tượng, có lẽ ông ta biết được chút chuyện gì đó, lại hoặc là sắp có chuyện nào đó xảy ra, mà ông ta nằm trong số những người bị nhắm đến.

Cho nên vẫn luôn che giấu "thân phận", sở dĩ Lâu Cận Thần cảm thấy ông ta có thể che giấu "thân phận", là vì trước đó khi ông ta nói chuyện với hắn, hắn và những người khác ngồi cùng bàn đều không chú ý tới ông ta, như là phớt lờ ông ta vậy.

Mãi đến sau khi đối thoại với ông ta mấy câu, mới mạnh mẽ ý thức được người trước mặt này không đơn giản.

Đối phương rõ ràng đã che giấu phần đông những người đợi qua sông, vì sao lại sau khi gặp mình xong lại để lộ nhỉ?

Là vốn dĩ không che giấu được, cho nên sau khi gặp mình, phát hiện mình bất phàm nên cũng muốn lôi kéo mình?

Cho đến tận ngày hôm nay, hắn tuyệt đối sẽ không tự coi nhẹ chính mình, hắn đã đi nhiều con đường như vậy, rất rõ ràng, trong tình huống Hóa Thần không xuất hiện, bản lĩnh của hắn chính là loại cao nhất.

Bình Luận (0)
Comment