Trong mắt của Lâu Cận Thần, bóng tối nọ lúc này giống như sợi bông vậy, vừa dính phải là cháy, có một luồng khí đen chui ra chạy trong không trung, lại không ngừng tan rã, không ngừng bùng cháy, chỉ trong chốc lát đã tan đi.
Lâu Cận Thần thông qua hai mắt thi triển ba loại năng lực, hai loại là do bí linh mang đến: có nhìn thấu ảo ảnh, tìm được chân thực, cái này là đến từ một trong những năng lực của "Quỷ nhãn", còn có thể khiến đối phương phân tách, cái này là đến từ một trong những năng lực của "Bạch tuộc".
Nhưng mà hai loại này đều chỉ là phụ trợ cho quan tưởng pháp "Liệt Dương" của Lâu Cận Thần, cho nên bóng tối kia đang bùng cháy.
Con ngựa bị bắt vào trong bóng tối chạy ra bên ngoài, Lâu Cận Thần quay đầu nhìn về phía toàn bộ hẻm núi, thế mà không có một "người" nào dám đối diện với hắn.
Nhất là "lão già" trước đó không cho Lâu Cận Thần xem hàng, ông ta đè mũ của mình xuống, lén lút đi thẳng vào trong hang động.
Lâu Cận Thần nhìn cái dáng vẻ này của mọi người, đột nhiên không còn hứng thú dạo các sạp hàng nữa, xoay người lên ngựa rồi rời đi.
Hắn đi được không bao lâu liền có một người như mang theo bóng tối đầy trời tới, cả hẻm núi lặng im.
"Người kia đi đâu rồi?" Người áo bào đen giận dữ quát to, âm thanh rung chuyển hẻm núi.
"Ta ở đây."
Âm thanh bất thình lình vang lên khiến cho mọi người ở cả hẻm núi kinh sợ, Lâu Cận Thần rõ ràng đã đi rồi, thế mà lại quay lại đây sao?
Người áo bào đen ngẩng phắt đầu lên, một mảng kiếm quang trên đỉnh đầu rơi xuống như mưa ánh sáng.
Người áo bào đen vén áo choàng lên, một miếng vải đen khổng lồ cuộn lại.
Miếng vải đen thoáng chốc bị phá mở, một tia kiếm quang đã đâm qua miếng vải đen xuyên xuống cơ thể của người áo bào đen, một đám sương đen tán loạn, tan ra nhập vào trong sương mù khôn cùng, trên đất chỉ để lại một bộ quần áo.
Tất cả mọi người đều không ngờ tới, tồn tại khiến cho bọn họ cảm thấy khủng hoảng này thế mà lại vừa đối mặt với Lâu Cận Thần đã bị đánh cho đến một tiếng cũng không kịp kêu đã chạy trốn rồi.
"Ha ha ha, yêu ma quỷ quái cái hạng ruồi nhặng bay quanh cũng dám làm vương làm tướng à?" Lâu Cận Thần vừa giẫm chân, người đã xông lên hẻm núi, tất cả mọi người trong hẻm núi nghe thấy một trận tiếng vó ngựa đi xa.
Toàn bộ hẻm núi vốn dĩ im lặng, lúc này lại lặng ngắt như tờ.
Tên cường giả bá đạo như thế đến từ nơi nào? Đây là tiếng lòng của bọn họ, một màn của ngày hôm nay đã vĩnh viễn ghi vào trong lòng bọn họ, sẽ trở thành một câu chuyện xưa để sau này kể lại cho hậu bối tương lai.
Lâu Cận Thần không trì hoãn nữa, một đường đi thẳng tới Càn Kinh.
Trèo đèo lội suối, vượt sông vượt núi, cả đường gặp phải đủ mọi loại người muôn hình muôn vẻ, cùng với đủ loại pháp thuật công pháp quái dị.
Càng hướng về Càn Kinh liền càng yên ổn, cũng càng là cảnh người đông đúc nhộn nhịp, những thành lớn này hắn chỉ vội vàng đi qua, bên trong như thế nào thì hắn không biết, nhưng mà ít nhất ở bề ngoài là phồn hoa.
Chỗ cách Kinh hơn trăm dặm lại bị một trận tuyết lớn cản đường.
Hắn đương nhiên là có thể tiếp tục đi về phía trước, nhưng mà Càn Kinh đã ở trước mắt, Lâu Cận Thần cũng không gấp, bèn tạm thời ở lại ở bến đò này.
Bến đò tên là Tam Giang Khẩu, là chỗ tụ hợp của ba dòng sông.
Bởi vì đây được coi như là một cửa ra vào Càn Kinh quan trọng, cho nên cửa ra vào này rất lớn, trận tuyết lớn khiến cho cửa ra vào chật ních người và hàng hóa.
Lâu Cận Thần thật ra đã đặt được một căn phòng, nhưng mà lúc sáng sớm, hắn lại nghe thấy một tiếng khóc.
Hắn tắm rửa sạch sẽ một phen xong bèn mở cửa xuống lầu.
Tìm được một cái bàn còn trống ngồi xuống, rồi gọi người phục vụ mang món ăn lên.
Người bên cạnh nhìn con nhím trên vai Lâu Cận Thần, cũng chỉ là tò mò nhìn thêm vài lần rồi thôi, nuôi linh sủng cũng không phải chuyện hiếm lạ gì ở thế giới này.
Sau khi ngồi xuống, trong tai đã nghe thấy có người đang nói, tối hôm qua có người chết.
Buổi sáng hôm nay mới phát hiện.
Người bị thứ gì đó ăn mất óc, từ hốc mắt mà chui vào.
Nghe nói có một sai dịch ngân chương lên chức vào kinh đã đang tra xét hiện trường hơn một giờ rồi.
"Biết người chết là ai không?"
Trong tai lâu Cận Thần nghe tiếng có người đang bàn tán.
"Không biết."
"Ta cho ngươi biết, là người nhà họ Cổ, là một vị đại chưởng quỹ của Cổ phủ, nghe nói lần này hồi kinh là phụng mệnh hồi kinh của bà cố nội nhà họ Cổ."
"Ồ, cái này thì có liên quan gì sao?"
"Đương nhiên, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua chuyện trong Cổ phủ không phát Lệ đan sao?"
"Danh môn thế gia như Cổ phủ, điền sản nhiều như thế, sao lại không phát được Lệ đan?"
"Vấn đề chính là ở chỗ này, vì sao chứ? Cho nên Cổ lão thái thái bèn đi mời vị Tiết đại chưởng quỹ này trở về giúp bà tra xét sổ sách trong phủ, muốn xem những chỗ thiếu hụt này đều đã chạy đi đâu rồi."