"Cậu trẻ tuổi, muốn mua một tượng gỗ hòe chứ?" Chủ hàng là một bà lão, thiếu mất một cái răng cửa, nói chuyện hơi thều thào.
"Tượng gỗ hòe có gì tốt không?" Lâu Cận Thần hỏi.
"Trong tượng gỗ hòe nhốt một con thụ yêu đấy." Bà lão hở răng nói.
"Thế thì có tác dụng gì?" Lâu Cận Thần hỏi.
"Thụ yêu có thể luyện thành tiểu quỷ câu hồn, có thể luyện thành thế thân, có thể trở thành người đưa tin, có thể nuôi thành "linh", tác dụng có rất nhiều." Bà lão cười nói.
Lâu Cận Thần khá có hứng thú với những tri thức này, nhưng mà bản thân hắn không biết luyện chế.
Hắn lại nhìn một chút, không có hứng thú gì nữa, thế là xoay người đổi sang sạp khác.
Trên cả sạp hàng này bày các loại sách, sách là đồng bạc và sách giấy bạc, có những cuốn xếp chồng lên nhau, có những cuốn đã không còn trọn vẹn.
Hắn muốn cầm lên xem, chủ hàng lại nói: "Những thứ này của ta không được giở xem, nếu như muốn lật xem thì phải trả tiền mở sách."
Quy củ này Lâu Cận Thần vẫn là lần đầu tiên gặp phải, nhưng mà vừa nghĩ, đối phương có thể là sợ người ta nhìn một lần là nhớ được nội dung, nhưng mà thì sao chứ, nếu như trả tiền đọc rồi, lại phát hiện nội dung viết trong sách đều là thứ vô dụng gì đó, thì đó là bị hố tiền rồi.
Nhưng hắn vẫn hỏi: "Chỗ của ngươi thu tiền gì?"
"Ta chỉ thu tiền nhang đèn."
Lâu Cận Thần lại đánh giá đối phương một lần nữa, đối phương lại đột nhiên bụm mặt, căng thẳng nói: "Ánh mắt của ngươi, đừng nhìn ta như vậy."
Lâu Cận Thần vừa mới liếc mắt một cái, đã thấy rõ đối phương không phải người, mà là một con bù nhìn, mà pháp thuật trên người đối phương tựa như cũng bị ánh mắt thăm dò lơ đãng của hắn phá vỡ, cả người đều biến thành rách nát.
Đôi tròng mắt của nó đang ánh lên một sắc đen quỷ dị, Lâu Cận Thần phát hiện đôi mắt đó đường như đến từ thành Vô Nhãn.
Sau khi con bù nhìn này lộ ra chân thân bèn lập tức lui vào trong nhà trong hang động tối tăm.
Người đang cầm sách đọc bên cạnh đột nhiên bừng tỉnh, đây là một người trẻ tuổi với sắc mặt tái nhợt, cả mặt toàn là vẻ kinh hãi, buông sách giấy đồng trong tay ra, đứng dậy liền đi.
Lâu Cận Thần lắc lắc đầu, rồi ngồi xổm xuống xem những cuốn sách giấy đồng này, bây giờ chủ hàng trốn đi rồi, liền có thể tùy ý xem.
Đúng lúc này, trong tai Lâu Cận Thần nghe thấy tiếng kiếm reo.
Quay đầu, chỉ thấy con ngựa của mình thế mà lại bị một đoàn khí đen bao lấy lôi vào trong một cái hang động.
Tiếng kiếm reo kia là do chịu âm khí đột kích mà phát ra tiếng kêu nhẹ.
Tiếng kiếm reo vừa vang, đoàn khí đen quấn lấy ngựa của Lâu Cận Thần chẳng những không thu lại, ngược lại còn càng thêm dữ dội.
"Thế mà còn có kẻ trộm đồ ngay trước mặt chủ nhân sao?" Lâu Cận Thần đứng dậy, cười lạnh nói.
Lâu Cận Thần đi qua, bù nhìn phía sau nhanh chóng thu sạp hàng lại.
Ý mã bị khí đen bọc lấy như bị vô số tiểu quỷ nâng dậy, đi vào trong hang động.
Lâu Cận Thần chỉ đứng ở cửa hang động, không đi vào ngay, trong tai nghe thấy một giọng nói: "Nếu ngươi muốn lấy lại hành lý, dâng một trăm tiền nhang đèn là được."
"Đồ của chính ta mà bản thân ta vẫn phải xài tiền mua sao?" Lâu Cận Thần lạnh giọng hỏi.
"Đây đã không còn là đồ của ngươi nữa." Giọng nói trong hang động nói.
Lâu Cận Thần cười lạnh một tiếng, đột nhiên, hắn cảm nhận được trong động có gì đó hình như muốn ăn ngựa của mình.
Cảnh này "người" trong hẻm núi đều đang nhìn, lại đều không nói gì, nơi này cứ như là một bộ phim câm khủng khiếp.
Lâu Cận Thần cảm giác được con ngựa của mình đang bị "hắc động" kia sắp cắn nuốt.
Hắn đưa tay chộp lấy ngọn lửa phía sau, tay lập tức bắt được một nhúm sáng vụt bay vào trong hang động tối đen.
Một quả cầu ánh sáng màu vàng bay về phía hang động tối tăm, tốc độ đương nhiên không nhanh như ném vật thật.
Suy nghĩ trong đầu có thể rất nhanh, nhưng mà sau khi hình thành pháp thuật như vậy thường thường cũng không nhanh, nhưng lại có sự huyền diệu của nó.
Ánh lửa nổ tung trong bóng tối như mực, không đạt tới hiệu quả như mong muốn trong dự kiến của Lâu Cận Thần, không thể xua tan được bóng tối, bóng tối trong hang động này dường như đã trở thành một sinh vật có sinh mệnh.
Bóng tối phảng phất không còn vô hình nữa, mà bao vây lấy ngọn lửa, không để cho ánh sáng khuếch tán.
Lâu Cận Thần hừ lạnh một tiếng nói: "Thật ra ta lại muốn nhìn xem ngươi là quái vật gì!"
Hắn đứng ở đó, ở chỗ sâu trong đồng tử mắt dâng lên ánh mặt trời,"bóng tối" nọ bất thình lình ùa ra vô số ý thức đáng sợ, bóng tối dâng trào như sóng nước gợn vô hình, tưởng chừng như muốn thoát ra, lại như bị giam cầm ở bên trong, không thể chạy trốn, sau đó bóng tối bắt đầu phân hủy, bắt đầu thiêu đốt.
Một giọng nói phẫn nộ vang lên: "Ngươi dám giết thú Hắc Ám của ta!"
Lâu Cận Thần như không nghe thấy, bóng tối ở trong hang động đang mau chóng phân tách rồi bốc cháy.