Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 300 - Chương 300: Cốc Quỷ Thị (3)

Chương 300: Cốc Quỷ thị (3) Chương 300: Cốc Quỷ thị (3)

Hắn cả đường thúc ngựa phi nước đại theo quan đạo, kiếm treo lên yên ngựa, bên cạnh móc một cái bọc vải, trong bọc vải có một túi gấm Càn Khôn, cái gọi là túi gấm Càn Khôn chính là miêu tả cái túi này, nhưng Lâu Cận Thần cảm thấy túi gấm này còn có không gian cải tiến rất lớn, tuy không biết nó chế thành như thế nào, nhưng mà nếu có thể chỉ có kích thước một cái túi hương treo ở bên hông thì sẽ không quá nặng, thế mới là tốt nhất.

Hoặc là khâu vào trong tay áo, vung vẩy ống tay áo là có thể cất vật phẩm vào trong đó, Tụ Lý Càn Khôn mới là phong phạm của Đạo gia.

Bên sườn khác của yên ngựa treo một cái lồng mây, Bạch Tiểu Tiên đang ngủ trong đó, nó đã quen với kiểu xóc nảy này rồi.

Lâu Cận Thần đã rất ít để tâm đến chỗ tá túc qua đêm.

Rừng núi hoang vu hắn đều đã từng ngủ qua.

Con đường lớn chia lối rẽ, trên một thân cây đại thụ treo một tấm biển gỗ, bên trên viết: "Đường bên trái có quỷ quái chiếm cứ, xin hãy đi đường bên phải."

Lâu Cận Thần thúc ngựa, chuyển hướng về con đường bên trái.

Con đường bên trái có thể thấy được đã từng là một con đường rộng lớn, nhưng bởi vì người đi đường ít đi, con đường này đã trở nên hoang vắng, mọc đầy cỏ dại, dây leo không xác định lấn chiếm mặt đường.

Đang là hoàng hôn, vầng mặt trời chiếu lên mặt có hơi chói mắt, mà thời tiết cuối thu chuyển lạnh, gió đêm se se.

Khi Lâu Cận Thần đi tới trước một hẻm núi lập tức dừng lại, hắn bắt đầu đánh giá hẻm núi kia.

"Nhìn phía trước tối om, mây đen phủ kín, trong hoang vắng lại có ánh đèn lập lòe, cái này nhất định là một Quỷ thị, chúng ta vào xem một chút." Lâu Cận Thần nói.

Cái gọi là Quỷ thị, quỷ quái bên trong không ít, tu sĩ xen lẫn trong đó cũng là một số tà tu.

Nhưng mà có đôi khi trong Quỷ thị cũng sẽ có một ít đồ tốt, thất đương gia Thị Y Vân mà Lâu Cận Thần từng quen từng nói qua, trâm gài tóc Như Ý của nàng chính là mua ở Quỷ thị, cho nên khi hắn nhìn thấy Quỷ thị như vậy bèn muốn đi vào xem.

Quỷ thị này là một cái hẻm núi, bị vây ở đường bên trái, cũng không chắn đường chính, nhưng cũng là bởi vì xuất hiện một cái Quỷ thị như vậy, cho nên con đường này mới hoang phế.

Lâu Cận Thần không xuống ngựa, Tiểu Thứ Vị cũng đã tỉnh táo, không biết từ khi nào, nó cũng thích loại hứng thú khám phá cái không xác định này.

Hắn tới lối vào hẻm núi, trên mặt đá lại có mấy chữ to sơn màu đỏ.

"Thôn Thạch Hạp!"

Nơi này từng là một thôn.

Vó ngựa giẫm lên mặt đá phát ra tiếng "lộc cộc", bên trong "Quỷ thị" vốn dĩ yên tĩnh tựa như đã bị kinh động.

Lâu Cận Thần đưa mắt nhìn bốn phía.

Hẻm núi này vốn thật sự là một thôn làng, bởi vì hai bên hẻm núi đều có các hộ gia đình, trên vách đá khe núi cũng mở ra các con đường đá nhỏ, uốn lượn thông đến từng hộ gia đình trên vách đá khe núi.

Mà trong những hộ gia đình kia có một số người đen như mực đang ngồi, có một số lại đang thắp đèn, còn có một đám "âm hồn" đang đứng, một số khác lại là "người giấy" đang đứng, tựa như đang đợi khách đến nhà.

Ở giữa khe núi lại có mấy đống lửa, nhưng so sánh với một dãy núi dài dằng dặc này thì đống lửa kia rõ ràng là không thể nào xua tan được bóng tối.

Phía dưới khe núi, trên mặt đất phía trước một loạt hang đá bày một đám các sạp hàng, trên những sạp hàng này bày đủ loại vật kỳ quái.

Lâu Cận Thần từ trên ngựa xoay mình đi xuống, Tiểu Thứ Vị thuận thế trèo lên đến vai hắn.

Hắn đi tới quầy hàng thứ nhất, ngồi xổm xuống.

Đầu tiên là nhìn thoáng qua chủ hàng, đây là một lão già đội mũ nhỏ màu đen, gầy đến mức tàn tạ, khi Lâu Cận Thần nhìn qua, ông ta vừa lúc giương mắt nhìn Lâu Cận Thần, đôi mắt lóe lên ánh xanh.

Lâu Cận Thần nhẫn nại nỗi xúc động "đối diện" với ông ta trong lòng, cúi đầu bắt đầu xem đồ đang được bày, đó là một viên đá, hắn đưa tay cầm lên, chạm tay thấy mát lạnh, vừa sờ chỉ biết là loại cảm giác rất cứng rắn, bèn hỏi: "Đây là đá gì?"

"Đá Âm Minh." Lão già đội mũ đen nói.

"Đá Âm Minh là gì?" Lâu Cận Thần hoàn toàn không hiểu về những nguyên liệu này.

Lão già liếc ánh mắt lóe lên ánh xanh nhìn Lâu Cận Thần một cái, không trả lời, rõ ràng là khinh không thèm trả lời.

Lâu Cận Thần không truy hỏi nữa, lại nhìn một miếng ngọc trong đó, muốn đưa tay cầm lên, lão già lại lấy một cây gậy gỗ màu đen dưới quần áo ra đặt lên ngọc nói: "Xem không hiểu thì đừng cầm."

"Được, những đồ quý giá của ngài đây ta sẽ không đụng, chỉ nhìn." Lâu Cận Thần nói.

Hắn nhìn từng món vật phẩm bày trên da thú, không có món nào là bản thân hắn có thể nhìn hiểu, bèn đứng dậy, tiếp tục đi tới chỗ của người khác xem.

Những đồ vật bày ở quầy hàng thứ nhất, Lâu Cận Thần thật ra có thể nhìn được rõ ràng, đều là đồ gỗ, bên trên đều quấn quanh từng tầng âm khí, trong đó còn có một số điêu khắc thành hình người.

Bình Luận (0)
Comment