Hắn lật lại chén trà trên bàn, lấy bình rượu Miêu Thanh Thanh tặng cho trong túi gấm ra, rồi rót một chén rượu. Rượu này là rượu lão hoàng, không thể nói rõ là ngon cỡ nào, nhưng mà một luồng cảm giác mát lạnh trong đó cũng khiến cho Lâu Cận Thần khá thích, mỗi khi trong lòng vui vẻ hoặc ngột ngạt khó chịu đều phải uống mấy ngụm.
Hắn không ngồi, cứ như vậy mà đứng xem người qua đường bên ngoài, nhìn tuyết ở nóc nhà đối diện, nghe tiếng lạo xạo của mọi người giẫm lên tuyết, dòng suy nghĩ của hắn lại trôi về quá khứ.
Cái tên tục Hắc Phong Trại này, Thất Nghĩa Sĩ ở trong đó chỉ sợ khó có thể đoàn tụ nữa, nhưng mà chuyện xảy ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó lại khiến Lâu Cận Thần khó có thể quên.
Thật ra ấn tượng của hắn về ngũ đương gia cũng không sâu sắc, bởi vì con người ông khá trầm tĩnh, ít nói, trao đổi cũng ít, mãi đến sau khi ông chết, Lâu Cận Thần hồi tưởng lại những gì ông nói và làm với nhau, lại phát hiện ông xứng đáng với ba chữ "Thất Nghĩa Sĩ" này.
Ngũ đương gia muốn tìm một ít thứ tốt là để bày lên thảm gấm cho ngoại tôn chọn đồ vật đoán tương lai.
Nhưng mà tấm lòng như vậy lại cũng đã tặng bằng cái mạng của ông.
Song, trong lòng Lâu Cận Thần lại cảm thấy, nếu như không phải là cùng đi với mọi người, chỉ một mình ông đi thôi, có lẽ sẽ càng cẩn thận hơn một chút.
Những người khác cùng nhau tiến vào trong bí cảnh Cửu Tuyền Quốc cũng đều có các năng lực hộ mệnh, mà ngũ đương gia Mạc Không Tu tuy rằng pháp thuật sáng tạo độc đáo, thải luyện phong sát nhập vào trong phế khiếu, nhưng không có đồ gì đó có thể hộ mệnh, có thể nói ông thật sự là nghĩa sĩ xả thân mình.
Điều này làm cho lòng Lâu Cận Thần đau xót, theo hắn, nếu như ngũ đương gia có thể dốc lòng tu hành, không hẳn không thể nâng thêm một tầm cao mới trên con đường tu hành.
Nhưng mà người sống ở đời này, vẫn luôn sẽ có bồng bột, cũng sẽ có vướng bận, người có thất tình lục dục, có người nói thất tình lục dục là khởi nguồn của kiếp, cũng có người nói thất tình lục dục là gốc rễ của con người.
Tất cả phồn hoa như vậy, lại có bao nhiêu con người đang giãy giụa sinh tồn trong đó đây?
Hắn có thể tưởng tượng được, có lẽ trong lòng của một vài người, có thể có thái bình thịnh thế phồn hoa hiện ra cả ở trước mắt, không phải cùng suy nghĩ tương quan với ta.
Đóng cửa sổ lại, cởi giày ra, ngồi xếp bằng trên giường, hắn kiềm chế lại toàn bộ những ảo tưởng khôn cùng bên trong đầu mình, bắt đầu lọc tâm hồn.
Đây là một loại phô tu pháp môn mà hắn mới xác định gần đây, môn tu hành pháp môn này là giác ngộ một câu cuối cùng trong "Khẩu Quyết Bốn Mùa": "Chém hết quỷ thần, thấy thanh sơn."
Theo hắn, giấc ngủ là để nhục thân của mình được thải độc, là một loại tu dưỡng, mà tu hành lại là thay thế giấc ngủ, nhưng rất nhiều người đã xem nhẹ tâm hồn.
Tâm hồn cũng cần phải thả lỏng, cần phải được thải độc, cần phải tinh lọc những tạp niệm hoặc những nhận thức tiêu cực.
Chính là như một cái cây hoặc dây leo, cần phải tỉa tót mới có thể tăng trưởng càng cao càng khỏe.
Nhất là hắn đã bị bí linh "bạch tuộc" ảnh hưởng, tâm niệm lại như dây leo hoang dã vậy, mỗi ngày không biết lan tràn ra bao nhiêu tạp niệm, cho nên hắn dùng tâm kiếm chém những suy nghĩ rối loạn kia, loại bỏ hết ra khỏi khí hải.
Chém quỷ thần ở bên ngoài là một loại năng lực, là giết địch, chém quỷ thần trong lòng mình mới là tu hành chân chính.
Cho nên hắn gọi phô tu pháp môn này là Tâm Kiếm Trảm Quỷ Thần.
Hắn ngồi ở đó, pháp niệm trên người ở giữa căn phòng tối cứ như ngọn đèn trong veo, nhưng trong ánh đèn trong trẻo lại giống như có lẫn một chút sắc đen lẫn xanh.
Chỉ thấy đột nhiên trong pháp niệm nổi lên một tia sáng ngời, như con dao giải phẫu cắt những ánh xanh lẫn sắc đen kia ra.
Sắc xanh lẫn đen phân tán vào khoảng không.
Lâu Cận Thần cũng không để nó tan đi bừa bãi, mà lấy Quỷ Nhãn Kính ra, những cảm xúc tiêu cực đều như dòng lũ bị cuốn vào trong đó.
Trên Quỷ Nhãn Kính nổi lên một tầng sương mờ ảo, nhưng sau đó không bao lâu lại đã khôi phục thần thái, cùng với việc Lâu Cận Thần hết lần này tới lần khác loại bỏ cảm xúc tiêu cực trong khí hải của mình, đồng thời cho Quỷ Nhãn Kính ăn, hắn lại có thêm mối liên hệ với Quỷ Nhãn Kính, mà quỷ nhãn trong kính cũng càng ngày càng rõ ràng.
Kể từ sau khi ma chủng của "Quỷ nhãn" bị bí linh "bạch tuộc" tách ra, hắn đã có được không ít khả năng, vẫn còn cần hắn phải không ngừng tiêu hóa, nhưng cũng mất đi một số năng lực khiến người ta điên cuồng và nhanh chóng dị hóa, nếu như hắn muốn những năng lực này thì trừ phi bản thân hắn đã phải vốn dĩ như thế.
Nhưng mà kể từ sau khi hắn cho "Quỷ nhãn" trong kính ăn, hắn lại cảm thấy tiền đồ của Quỷ nhãn này mênh mông không lường được.