Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 310 - Chương 310: Tặng Người (1)

Chương 310: Tặng người (1) Chương 310: Tặng người (1)

Mà hai năng lực mà bí linh mang đến, đến nay hắn vẫn chưa tiêu hóa xong, hắn cảm thấy nếu muốn tiêu hóa hoàn toàn thì bản thân hắn nhất định phải tấn thăng thành Hóa Thần chi cảnh.

Luyện khí Hóa Thần là một cột mốc lớn, là một bước tiến lớn để hành trang tiến vào thế giới này.

Nhưng Lâu Cận Thần vẫn không có bao nhiêu manh mối về Hóa Thần.

Lần này tới kinh, ngoài việc đưa di vật của ngũ đương gia trả lại cho nữ nhi Mạc Trân Trân của ông, còn có một nguyên nhân, là muốn thật sự gặp một Hóa Thần chi đạo.

Chỉ là hắn hành tẩu giang hồ nhiều năm, cũng đã từng giao chiến với người của Khuyển Phong Quốc có thể sánh ngang với Hóa Thần, nhưng Lâu Cận Thần cảm thấy nàng không coi là tu sĩ thực thụ, cũng không lấy được bao nhiêu thông tin hữu dụng từ cơ thể của nàng, mà trong bí cảnh kia, hắn đã đối chiến với một tượng thần bí linh cũng là nhờ dựa vào ma chủng "Quỷ nhãn" của mình, cũng đều không phải là bản lĩnh thật sự của bản thân.

Cho nên vẫn chưa từng gặp tu sĩ Hóa Thần chân chính.

Màn đêm đen như mực dần trở sáng.

Lâu Cận Thần cầm kiếm ra ngoài, hành lý thì để lại trong nhà trọ, trong bọc đồ còn chứa Quỷ Nhãn Kính, nếu như có người vụng trộm mở bọc đồ của hắn, thế thì không thể trách hắn được, quan trọng là vì túi gấm này mặc dù có thể đựng được không ít đồ, nhưng mà cũng không nhỏ, cầm trong tay vẫn không thể đạt tới trạng thái nhẹ nhàng lý tưởng được.

Hắn bắt đầu du tẩu trong thành. ...

Khi Tiết Bảo Nhi về Cổ phủ, Cổ mẫu rất vui vẻ, hơn nữa còn thết đãi nàng một bữa yến tiệc nhỏ, bao nhiêu phu nhân ở nội trạch chỉ cần có mặt thì sẽ đều tới tham gia.

Mọi người đều đã nghe nói về tin Tiết đại chưởng quỹ đã chết, mà người phái đi đón Tiết Bảo Nhi lại không đón được nàng, chính vì thế mà hết sức lo lắng, nàng thế mà lại có thể tự mình trở về.

Tiết đại chưởng quỹ là mẫu tộc của Cổ mẫu, là huynh đệ ruột của bà, ông ta đã chết, Cổ mẫu tất nhiên là phẫn nộ, nhưng Tiết Bảo Nhi lại sống sót, bà lại vui vẻ. Nghe nói lúc ấy có một sai dịch ngân chương họ Thi ở hiện trường, bà lập tức phái người đi tiếp nhà Thi Thần Bộ hỏi rõ tình huống.

Bà thế mà lại không báo quan trước.

Mà câu trả lời của Thi Vô Tà là bị chuột do những người buôn bán chuột điều khiển cắn chết.

Cổ mẫu phẫn nộ trong lòng, thế là xin Thi Vô Tà tiếp tục điều tra hung thủ đã giết Tiết đại chưởng quỹ.

Cổ mẫu từng có ân với Thi Thần Bộ, cho nên Thi Vô Tà không thể từ chối. Nhưng, Cổ mẫu lại không đi báo quan thật sự, chuyện này khá là đáng để suy nghĩ.

Nhà họ Cổ nghe nói xảy ra thâm hụt khổng lồ, Cổ mẫu cho gọi em ruột mà mình tín nhiệm về để kiểm toán, mà lại chết cách cửa ra kinh trăm dặm, việc này rất dễ khiến người ta nghĩ đến là có người không muốn để cho Tiết đại chưởng quỹ trở về.

Có thể đào rỗng Cổ phủ chỉ có người của chính bọn họ, đây là chuyện mà mọi người nghĩ trong lòng, nhưng không có ai nói ra.

"Bảo Nhi, cô nãi sẽ không để ngươi chịu uất ức, về sau ngươi đừng ra ngoài đi lại nữa, giúp ta xem sổ sách ngay ở trong nhà đi."

Đây là lời Cổ mẫu nói sau khi ăn xong món điểm tâm ngọt, Tiết Bảo Nhi chỉ có thể đáp vâng, trong lòng nàng lại trầm xuống, nàng biết Cổ phủ nhìn thì như đều là người một nhà, nhưng mà lại cực kỳ phức tạp.

Song, toàn bộ gia tộc đều lấy Cổ mẫu làm chủ, nàng là người của mẫu tộc Cổ mẫu, cũng không đến mức bị bắt nạt.

Ngày hôm sau vào phòng Cổ mẫu, Cổ mẫu đang dùng dược thiện.

"Bảo Nhi, hôm qua ngươi nói là không chỉ có công tử Vô Tà của nhà họ Thi giúp ngươi, còn có một người dùng ngựa cả đường đưa ngươi trở về Cổ phủ, người này là ai thế?" Cổ mẫu cười hỏi.

Tiết Bảo Nhi trầm ngâm một lúc, nàng đang lo lắng làm thế nào để mở lời hỏi giúp Lâu Cận Thần.

"Sao thế? Có chuyện gì muốn nói với cô nãi sao? Có phải nhìn trúng cậu thanh niên hộ tống ngươi về cả đường kia không?" Cổ mẫu trêu ghẹo nói.

Tiết Bảo Nhi vừa nghe Cổ mẫu nói như vậy, lập tức hiểu rõ Cổ mẫu sợ là đã hiểu lầm chuyện ở nhà trọ chỗ cửa ra vào ngày đó rồi.

Nàng vẫn nhớ rõ Lâu Cận Thần ngồi ở giữa ánh mắt của mọi người, loại khí chất không hề nao núng này khiến cho nàng bây giờ nhớ lại cũng cảm thấy Lâu Cận Thần phong độ lóa mắt, cho dù là nàng đã từng gặp không ít công tử thế gia, cũng không biết có ai có thể áp đảo được Lâu Cận thần một chút.

"Cô nãi..." Tiết Bảo Nhi nũng nịu kêu một tiếng, sau đó nói: "Cô nãi, hắn tên là Lâu Cận Thần, là người ở nơi nào, tôn nhi cũng không hỏi, nhưng..."

"Nhưng cái gì?" Cổ mẫu buông chén, dùng khăn lụa lau lau miệng.

"Nhưng, hình như hắn quen biết người trong phủ chúng ta." Tiết Bảo Nhi nói.

"Ồ?" Cổ mẫu nở một nụ cười mang theo nghi ngờ hỏi: "Chẳng lẽ là một vị người quen cũ?"

"Không biết, nhưng hắn hỏi tên một người." Tiết Bảo Nhi đáp.

"Ai?" Cổ mẫu hỏi.

Bình Luận (0)
Comment