"Mạc Trân Trân." Tiết Bảo Nhi cẩn nhận nhìn sắc mặt Cổ mẫu, phát hiện trên mặt Cổ mẫu xuất hiện vẻ ngờ vực.
"Trong phủ có người này à?" Cổ mẫu cảm thấy Lâu Cận Thần gì đó này có thể đã lầm rồi, hoặc là người này chỉ một thị nữ nhỏ nào đó trong phủ.
Một thị nữ bên người Cổ mẫu mở miệng nói: "Thái nãi nãi, trong Đông phủ chúng ta không có người tên Mạc Trân Trân, hay là hỏi thử người bên Tây phủ xem?"
Lúc này Tiết Bảo Nhi lại cẩn thận nói một lần nữa: "Lâu Cận Thần kia nói, Mạc Trân Trân này là gả làm tiểu thiếp cho nhị lão gia."
Cổ mẫu nhướng mày, nói: "Không có khả năng, chuyện đại sự Thuận Nhi nạp thiếp như vậy sao ta lại không biết, nhất định là hiểu lầm rồi, Bảo Nhi, nếu như người nọ hỏi lại, ngươi cứ nói trong phủ không có người này."
Sắc mặt Tiết Bảo Nhi khẽ biến, cúi đầu, chỉ có thể đáp vâng.
Nhưng mà nàng nhớ lại những gì Lâu Cận Thần nói, cảm thấy hắn sẽ không có khả năng lầm, hơn nữa nghe ý tứ trong lời hắn còn có loại cảm giác người đến không có ý tốt.
Cổ mẫu nhìn dáng vẻ của Tiết Bảo Nhi, giọng điệu hòa hoãn nói: "Bảo Nhi, ngươi nói lại nguyên lời của người kia cho ta nghe một chút."
Tiết Bảo Nhi nhớ lại một chút, nói: "Hắn nói: "Sau khi ngươi trở về, nếu gặp chủ mẫu nhà họ Cổ, ngươi hãy hỏi bà nhị gia nhà họ Cổ có một tiểu thiếp tên Mạc Trân Trân không, nếu có, thì nói nàng có một thúc thúc tới tìm nàng, nếu như không có, ngươi cũng nói một thúc thúc đến tìm nàng."
Cổ mẫu nghe xong không khỏi lòng sinh giận dữ đến tái mặt, nói: "Hay cho một tên thanh niên không biết trời cao đất dày!"
Cổ mẫu hạ lệnh nói: "Hồng Nhi, ngươi đi Tây phủ nói một tiếng, nếu như Thuận nhị gia đã trở về thì bảo hắn ta đến chỗ ta một chuyến."
Thị nữ bên cạnh đáp lời rồi đi.
Khí thế cả người Cổ mẫu giống như bị kích động bùng lên, cứ như một pho tượng thần, đè ép tới cả phòng ngay cả gió cũng không động nổi.
Tiết Bảo Nhi cho dù là người của mẫu tộc bà, cũng không dám mở miệng nói chuyện lúc này.
Nhưng Cổ mẫu rất nhanh đã thu lại khí thế phát ra trên người mình, nói: "Bảo Nhi, tuy ta là một trong hai người đứng đầu phủ, nhưng sớm đã không quản lý chuyện thực tế nhiều năm rồi."
Tiết Bảo Nhi hiểu ngay, bà đây là đang giải thích cho mình.
"Cô nãi, có thể đây là một hiểu lầm thì sao." Tiết Bảo Nhi nói.
Cổ mẫu lại không đáp lời, mà nhắm mắt dưỡng thần.
Tiết Bảo Nhi đi giúp bà đốt hương an thần.
Bên ngoài có ánh mặt trời chiếu vào, chiếu lên khói hương đang cháy, hương khói lại như thể đang giương nanh múa vuốt, ở trong ánh mặt trời, ở trong bóng tối, uốn éo như một con rắn xám trắng to lớn, vừa lượn vòng rồi quấn quanh trên xà nhà.
Vào ban đêm, Thuận nhị gia Tây phủ mang theo một thân toàn hơi rượu đi vào trong nơi của Cổ mẫu.
Khi bị hỏi về Mạc Trân Trân, hắn ta đầu tiên là sửng sốt, rồi nói ngay: "Mạc Trân Trân kia đã bị ta tặng người từ lâu rồi."
"Tặng người? Nàng là tiểu thiếp của ngươi à?" Cổ mẫu hỏi.
"Vốn dĩ ta định nạp nàng làm thiếp, nhưng mà ngày đó khi chiêu đãi công tử nhà họ Phan lại bị hắn ta nhìn trúng, hắn ta xin ta, ta không muốn tỏ ra vẻ quá keo kiệt nên đã tặng nàng cho công tử nhà họ Phan." Cổ Thuận không thèm để ý nói: "Sao nào, là phụ thân tán tu kia của nàng đến đòi người à?"
Cổ mẫu hít sâu một hơi, nói: "Nếu ngươi đã thích thì sao lại tặng cho người khác, người nhà của người ta tìm đến đây rồi, ngươi trả người như thế nào?
"Nói cho hắn đi đòi công tử nhà họ Phan cũng được, nhiều nhất thì bồi thêm chút đan dược bạc mà thôi, có cái gì ghê gớm đâu." Cổ Thuận không hề để tâm nói.
"Ầm ầm!"
Cổ mẫu tức giận đến mức tay vận sức đập đập ghế bành, như thể tức đến mức nói không nên lời.
Tiết Bảo Nhi đứng ở bên cạnh một tiếng cũng không dám thốt ra, nhưng trực giác của nàng lại nói cho nàng biết, nếu việc này để cho Lâu Cận Thần biết được, hắn chắc chắn sẽ giận dữ.
"Ngươi đợi lát nữa bảo người đến hỏi công tử tiểu Phan thử xem Mạc Trân Trân kia còn sống hay không, nếu có thì đón về, trả lại cho người thân của người ta." Cổ mẫu nói.
"Lão tổ tông ơi, người đã đi lâu như thế rồi, còn không biết là sống hay nát rồi, nếu như trở về thì không phải xúi quẩy à?" Cổ Thuận nấc một hơi rượu nói, vẻ mặt thờ ơ.
Cổ mẫu hít sâu một hơi, ngữ điệu bình tĩnh hơn, nói: "Bất kể như thế nào thì thúc thúc của người ta đã tìm đến đây rồi, dù sao cũng phải cho người ta một lời giải thích."
"Thúc thúc? Ta nhớ rõ hình như nàng chỉ có một phụ thân, cũng không có thúc thúc gì, cũng không có người nhà khác, kẻ lừa đảo này chui từ đâu ra đây? Không phải muốn đến Cổ phủ chúng ta tống tiền đấy chứ! Lão thái thái, ngài nói ta xem thử rốt cuộc là cái loại người nào đến tìm người?" Cổ Thuận tức giận nói.