Cổ mẫu không nói gì, nhưng mà Tiết Bảo Nhi lại hiểu ngay đây là cô nãi đang bảo mình nói cho Cổ nhị gia biết, nàng đấu tranh trong lòng một lúc, rồi cũng không giấu giếm mà kể lại những gì mà Lâu Cận Thần nói một lần nữa.
"Hay lắm, cái tên Lâu Cận Thần này, không khéo là nhân tình của Mạc Trân Trân kia, lại còn muốn bảo ta tìm người, to gan lắm!" Cổ Thuận lớn tiếng nói.
"Ầm!" Cổ mẫu đập bàn, lớn tiếng nói: "Nói mê sảng gì đó, đường đường là Hầu gia, tướng quân nhị phẩm, miệng sao lại nói ra những lời không sạch sẽ như thế!"
Cổ Thuận lập tức cúi đầu, nói: "Lão thái thái thứ tội, là ta uống nhiều rồi, nói năng không suy nghĩ, ta đây sẽ đi hỏi cho rõ ràng."
Cổ Thuận lui ra, Cổ mẫu nhắm mắt lại, một lát sau, Cổ mẫu nói: "Bảo Nhi, cha ngươi không còn nữa, ta là cô nãi của ngươi nên nói thay hắn mấy câu, về sau đừng qua lại với người không rõ lai lịch như vậy, nữ nhi nhà nào cho dù là người trong tu hành cũng phải chú ý những điều này."
Tiết Bảo Nhi cảm giác ấn tượng trong lòng của cô nãi về mình không còn tốt nữa rồi, khả năng là trong lòng cô nãi đã đang oán trách mình trở về còn dẫn theo một mối phiền phức như Lâu Cận Thần. ...
Lâu Cận Thần trở về nhà trọ Từ Lệnh lúc chạng vạng, thời gian một ngày đương nhiên không thể dạo chơi hết toàn bộ Càn Kinh, nhưng hắn lại có thể có được một hiểu biết đại khái về khu vực này.
Nơi này có một nha môn Yến Vân, trong nha môn này có một chức quan là Đốc Âm Dương, còn tên là Đốc úy Âm Dương, nghe nói gần đây mới thống nhất thiết lập thành, cũng sẽ được thi hành ở phủ các châu.
Đốc úy Âm Dương này chính là quản lý chuyện âm dương trong thành và nông thôn, cùng loại với cục công an.
Đương nhiên Lâu Cận Thần có thể khẳng định, ngoài thành nhất định có một toán quân đội binh giáp, hơn nữa Càn quốc là nền tảng lập quốc của vua và sĩ cùng hưởng thiên hạ.
Cho nên quan viên đương triều đều là tu sĩ, đại môn phái của Càn quốc cũng đều đóng quân ở trong Càn Kinh.
Hắn hiểu rõ, nếu bản thân thật sự phạm phải luật pháp của Đại Càn, thế thì những người này đều sẽ ra tay với hắn.
Mới ngồi xuống trong nhà trọ Từ Lệnh không lâu, rượu và thức ăn vừa lên, Thi Vô Tà đã xuất hiện trước mặt hắn, Thi Vô Tà đi thẳng vào vấn đề nói: "Đã điều tra rõ ràng rồi, hơn hai năm trước Cổ nhị gia quả thật có nuôi một vợ lẽ, nhưng mà sau đó lại tặng cho Phan công tử của Phan phủ."
Thi Vô Tà cẩn thận nhìn sắc mặt của Lâu Cận Thần, Lâu Cận Thần im lặng rót cho mình một chén rượu, nói: "Sau đó thì sao."
"Mạc Trân Trân nọ bị Phan công tử bắt vào trong một tòa biệt quán của hắn ta, dùng để chiêu đãi khách quý." Thi Vô Tà cảm nhận được Lâu Cận Thần đang kiềm chế phần sát khí trên người mình, nói: "Người vẫn còn sống, đó là điều tốt nhất."
Lâu Cận Thần bưng chén rượu lên, há miệng to uống hết, hơn nữa còn uống liên tiếp ba chén lớn, rồi nói: "Nói rất đúng, còn sống chính là tốt nhất, chẳng qua là phong cách con người ở kinh thành, Lâu mỗ cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng thôi."
Thi Vô Tà nghe xong có hơi ngượng ngùng, bản thân hắn giữ mình trong sạch, nhưng mà thân là con của Thần Bộ, sao lại không biết các loại tác phong hoang đường dâm loạn trong kinh thành, đây cũng là nguyên nhân hắn tình nguyện làm quan ở nơi Giang Châu xa xôi cũng không trở lại kinh thành.
Nếu triều đình mà không thiết lập chức vụ mới, trong nhà lại không ổn định, bảo hắn trở về nhậm chức mới, thì hắn vẫn không muốn trở về đâu.
"Biệt quán kia ở chỗ nào?" Lâu Cận Thần hỏi.
"Ta và ngươi cùng đi, Phan Thiếu Du và ta dù chưa có bao nhiêu giao hảo, nhưng cũng là quen biết, ta sẽ làm người trung gian giữa các ngươi, để xem có thể đòi đưa người trở về không." Thi Vô Tà tựa hồ sợ Lâu Cận Thần làm loạn xảy ra chuyện cho nên tích cực giúp hắn.
"Thế thì đi thôi." Lâu Cận thần lại uống thêm một chén rượu, đứng dậy.
Thi Vô Tà đứng dậy, rảo bước nhanh đi cùng.
Bên ngoài, đèn lồng vừa mới lên rực rỡ.
Hôm nay tuyết vẫn chưa tan, hôm qua hắn nhìn những người khác đi trong ánh đèn đường, hôm nay chính hắn cũng ở trong đó.
Hai người lặng lẽ đi trên đường, mỗi khi đến lối rẽ, Thi Vô Tà sẽ dẫn đường đi phía trước, Lâu Cận Thần im lặng theo sau.
"Đợi lát nữa đến biệt quán của Phan công tử, để ta nói chuyện, ngươi đừng mở lời trước." Thi Vô Tà nói, hắn sợ Lâu Cận Thần vừa mở miệng sẽ khiến chuyện bị đẩy đến nguy hiểm.
"Phan Thiếu Du này là kiểu người gì?" Lâu Cận Thần hỏi.
"Phan Thiếu Du là con trai trưởng của Ứng Thiên Lệnh, tu hành cũng rất có thiên phú, từ nhỏ đã được chiều chuộng." Thi Vô Tà nói.
"Ứng Thiên Lệnh làm gì?" Lâu Cận Thần hỏi.
"Cả Càn Kinh có một vị phủ doãn và bốn vị huyện lệnh thống trị, Ứng Thiên Lệnh là một trong bốn huyện lệnh đó, khu vực quản hạt của ông ta có một đài Ứng Thiên do tổ tiên thành lập, do đó mới có tên như vậy." Thi Vô Tà nói.