"Quản lý gia đình thế nào?" Lâu Cận Thần hỏi.
Hắn biết, Càn quốc từ quan đến lại đều là người tu hành, loại quan chức chủ chốt quan trọng này nhất định là cha truyền con nối từ xa xưa.
Thi Vô Tà trầm mặc một hồi, nói: "Nhà họ Phan tu Hoạn Linh Đạo."
"Trong Hoạn Linh Đạo có rất nhiều chi nhánh, hắn ta thuộc nhánh nào?" Lâu Cận Thần rất rõ ràng, phân nhánh của Hoạn Linh Đạo ít nhất có hơn mười loại, trong đó nổi danh nhất là nuôi dưỡng linh quỷ của Minh Linh Sơn, hiếm có nhất cũng như cao quý nhất là phái Hoạn Long.
"Chúng ta không phải đi cướp người, nơi này là kinh thành, cũng không phải là khu vực của Tù Thủy." Thi Vô Tà nhắc nhở một câu.
"Đương nhiên, ta chỉ tò mò thôi mà." Lâu Cận Thần nói.
Hai người đi xuyên qua con ngõ nhỏ, đột nhiên, có một giọng nói của nữ tử hô lên: "Công tử là tới tìm ta sao?"
"Hai vị công tử, vào trong ngồi chút nào, muội muội hái một ít trà mới, công tử có thể nếm thử xem." Lại là một nữ tử từ một chỗ tối gần đó nói.
Thi Vô Tà cực kỳ xấu hổ, hắn tăng bước chân rảo bước đi nhanh khỏi con ngõ nhỏ tối này, Lâu Cận Thần mặc dù không có biểu cảm nào, nhưng đôi mắt cũng đã thấy trong phòng tối đều có những cặp mắt đang rình trộm.
Thi Vô Tà tựa như để giảm bớt xấu hổ, nói: "Cái nhà họ Phan tu là phương pháp nuôi dưỡng thạch linh, pháp thuật đặc biệt."
"Ồ, pháp này có gì đặc biệt?" Lâu Cận Thần hỏi.
"Kẻ địch của nhà họ Phan, sau khi chết trong ngũ tạng lục phủ sẽ có chi chít đá." Thi Vô Tà nói.
"Ồ, quả thật là có hơi tà dị." Lâu Cận Thần nói.
"Cách đề phòng cũng không phải không có, chỉ cần không đụng vào bất cứ tảng đá nào là được." Thi Vô Tà nói.
Lâu Cận Thần nhìn phiến đá dưới đất, nhìn hai bên vách tường, đều là đá, muốn không đụng vào đá được thì cực khó.
Ra khỏi ngõ nhỏ, trước mắt bừng sáng hẳn lên, trong tai cũng toàn là tiếng huyên náo.
Đây là một con phố phồn hoa, có một tòa lầu viện hết sức bắt mắt, tòa lầu viện tên là biệt quán Hồng Diệp.
Thi Vô Tà dẫn theo Lâu Cận Thần cùng đi vào, nhưng mà sau khi vào cửa lại bị ngăn cản, thì ra là biện viện Hồng Diệp này không mở cửa cho người ngoài, người vào nhất định phải là người được mời mới được vào, hoặc là có giấy thông hành đặc biệt mới có thể đi vào.
Hai loại này Thi Vô Tà đều không có, nhưng hắn nói mình tìm Phan Thiếu Du, có lẽ là thấy hắn khí chất bất phàm, mà Phan Thiếu Du cũng có mặt, người ngăn cản bèn hỏi tên của Thi Vô Tà rồi đi thông báo, rất nhanh người nọ đã xuống, nói: "Thì ra là Thi công tử đại giá quang lâm, mau mời."
Hắn dẫn hai người Thi Vô Tà và Lâu Cận Thần vào, nhưng không hỏi tên của Lâu Cận Thần.
Tiến vào trong biệt quán Hồng Diệp này, những thứ được trải dưới chân đều là da thú không biết tên, dưới mái hiên cong cong đều treo đèn lồng màu đỏ, lối rẽ quanh co thăm thẳm, càng đi vào trong càng cảm thấy tĩnh mịch, thỉnh thoảng đi ngang qua phòng nào đó có thể mơ hồ nghe thấy tiếng cười nói rộn ràng bên trong.
Bọn họ tới một căn phòng, người dẫn đường không đi vào, Thi Vô Tà đi vào trong trước, vòng qua một cái bình phong, Lâu Cận Thần đi theo sau, còn chưa thấy người đã nghe thấy một tràng tiếng cười sang sảng, áp đảo cả tiếng nhạc trúc.
"Thi đại công tử đại giá quang lâm, tiểu viện thật là vinh hạnh quá."
Lâu Cận Thần thấy một công tử nhàn nhã buông thả đứng trên một chiếc ghế dài thấp, chân đi tất trắng, bên cạnh có hai nữ tử yêu kiều.
Mặt khác ở trong phòng, một trái một phải còn có hai vị khách, chỉ là hai người này nhìn có vẻ tuổi tác không nhỏ, sau khi thấy Thi Cô Tà, sắc mặt lại có vẻ xấu hổ.
Bọn họ cũng hình như mới biết Thi Vô Tà đến đây, hơi xấu hổ đứng dậy, ôm quyền với Thi Vô Tà nói: "Thi công tử."
Thi Vô Tà hiển nhiên là từng trải qua trường hợp như vậy không ít, cũng ôm quyền, sau đó nhìn về phía Phan Thiếu Du.
Phan Thiếu Du thật ra lại là một người tinh tế, liếc mắt một cái đã nhìn thấu sự ngượng ngùng giữa mọi người, bèn đứng dậy, cũng không đi giày, dẫn theo hai người Thi Vô Tà và Lâu Cận Thần đi vào một căn phòng khác.
Lúc đi ngang qua Lâu Cận Thần, ngay cả liếc cũng không thèm liếc Lâu Cận Thần một cái, tựa như Lâu Cận Thần chỉ là không khí vậy.
Rất nhanh, bọn họ được đưa tới một căn phòng nhìn có vẻ riêng tư hơn.
Ba người lần lượt chia thành chủ khách mà ngồi xuống trước bàn thấp.
Chiếc ghế quỳ trong đó lại được làm từ ngọc.
Sau khi đến thế giới này, Lâu Cận Thần mới biết, ngồi quỳ cũng không phải thật sự chỉ ngồi trên chân, mà là ngồi trên mông.
Thấy chiếc ghế quỳ ngọc kia, ý nghĩ đầu tiên của Lâu Cận Thần là ngọc này cũng được coi là một loại đá nhỉ.
"Vô Tà Huynh hồi kinh từ khi nào, thế mà lại rảnh rỗi đến biệt viện nhỏ này của ta, không phải là nhìn trúng cô nương trong tiểu viện này của ta đây chứ?" Phan Thiếu Du như đùa giỡn mà nói.