Đạo Sĩ Dạ Trượng Kiếm (Dịch)

Chương 314 - Chương 314: Biệt Quán Hồng Diệp (3)

Chương 314: Biệt quán Hồng Diệp (3) Chương 314: Biệt quán Hồng Diệp (3)

Thi Vô Tà rõ ràng là không hay nói đùa, vừa bị Phan Thiếu Du hỏi như vậy, vừa mới hỏi đã nói: "Không dốt gạt Phan công tử, đúng là như vậy."

"Ồ?" Nét cười trong mắt Phan Thiếu Du ngược lại không còn nữa, mắt liếc Lâu Cận Thần một cái.

Tâm tư của hắn ta thay đổi cực nhanh, hiển nhiên là hiểu rõ, Thi Vô Tà không có khả năng nhìn trúng cô nương của chỗ hắn ta, không có khả năng dính líu tới cô nương chỗ hắn ta, nhưng mà hắn nói như vậy, thế thì đương nhiên chính là giúp người khác, mà người được giúp là ai đây? Rất rõ ràng chính là vị bên cạnh này rồi.

Hắn ta liếc nhìn Lâu Cận Thần một cái, trong lòng lập tức có một kết luận: "Một vị nhân sĩ giang hồ, quen biết Thi Vô Tà, có dính líu tới cô nương nào đó trong biệt viện của mình, nhờ vị này làm người trung gian tới đòi người. Thi Vô Tà mới trở về từ Giang Châu, người này rất có thể là tới từ Giang Châu đó."

Phan Thiếu Du có được kết luận trong lòng rồi, cả người liền trở nên thoải mái hẳn, nói: "Mời Vô Tà huynh nói, là vị cô nương nào có thể rơi vào mắt xanh của Vô Tà Huynh thế?"

Thi Vô Tà đang muốn nói chuyện, Phan Thiếu Du lại đột nhiên vươn tay ra, nó: "Trước không vội, hay là ta gọi hết mấy tỷ muội đang rảnh rỗi trong viện vào, Vô Tà huynh ngươi tìm thử trong đó xem, thế được không?"

Hắn ta tuy là hỏi, nhưng không đợi Thi Vô Tà đồng ý đã vỗ tay ba phát.

Lâu Cận Thần thờ ơ lạnh nhạt, phát hiện Phan Thiếu Du toàn thân nhìn như thoải mái tùy ý, thực ra cực kỳ khôn khéo, tựa như đã nhìn rõ tình thế hiện tại, hiểu rõ Thi Vô Tà đang giúp người khác tìm người, cho nên mới có thể như vậy.

Thi Vô Tà tuy ít đến chỗ như vậy, nhưng mà dù thế nào cũng là một vị sai dịch ngân chương, rất nhanh đã rõ ràng hư thực của mình bị nhìn thấu rồi, bèn ngồi bất động ở đó, vẻ mặt cũng lạnh đi.

Phan Thiếu Du lại cười nói: "Vô Tà huynh, ta nghe nói lúc em ruột của lão thái thái nhà họ Cổ chết, Vô Tà huynh cũng ở đó?"

"Con đường ở bến đò bị gió tuyết cản trở, đúng lúc thì xảy ra chuyện lạ." Thi Vô Tà nói.

"Thế không biết Vô Tà huynh đã tra ra hung thủ chưa?" Phan Thiếu Du cười hỏi.

"Tiết đại chưởng quỹ chết trong tay người nuôi chuột, giữa nơi rừng núi có vô số người am hiểu cái này, sao có thể xác định được hung thủ." Thi Vô Tà nói.

"Ha ha ha!" Phan Thiếu Du cười nói: "Vô Tà huynh thế mà cũng có lúc nói khó có thể xác định được hung thủ sao? Vưu nhớ rõ mới trước đây, thấy lúc ngươi xử án từng nói, chỉ cần có manh mối, không thể không tìm thấy hung thủ trên thế gian."

Lâu Cận Thần nhìn thoáng qua Thi Vô Tà, lại nhìn Phan Thiếu Du một cái, rõ ràng hai người quen biết từ nhỏ, chỉ là qua lại ít.

"Ngôn từ cuồng vọng khi trẻ, Thiếu Du ngươi thế mà vẫn nhớ rõ." Thi Vô Tà cũng gọi tên của hắn ta.

Tâm trạng của Phan Thiếu Du hình như không tồi, lúc này một loạt các cô nương tấp nập từ bên ngoài đi vào.

Ai nấy đều ăn mặc lộng lẫy hoa lệ, liếc mắt nhìn qua đều là tiểu thư khuê các, chỉ là lúc chuyển mắt nhìn, từng người đều khác nhau.

Lâu Cận Thần trong nháy mắt nghĩ đến một từ: thuần dục.

Thế giới này thì ra cũng có người chơi bộ môn này.

Thi Vô Tà chỉ nhìn thoáng qua rồi nghiêng đầu nhìn Lâu Cận Thần, bởi vì hắn căn bản không biết.

Chỉ là Lâu Cận Thần cũng không biết.

Hắn xem qua một loạt nhóm nữ tử này, muốn nhìn từ đường nét khuôn mặt các nàng nhìn ra dáng vẻ của ngũ đương gia, nhưng hoàn toàn không thể làm được. Vừa mới quay đầu đã phát hiện Thi Vô Tà đang nhìn mình, mà Phan Thiếu Du lại không biết từ khi nào đã lấy một chiếc quạt giấy ra điềm tĩnh tự tại mà phe phẩy.

Cằm khẽ nâng, đôi mắt híp lại, giống như đang nhìn người, lại như không hề nhìn ai.

Lâu Cận Thần đang định mở lời, Thi Vô Tà đã mở miệng nói: "Thiếu Du, nơi này của các ngươi có một vị cô nương tên Mạc Trân Trân không."

Phan Thiếu Du vừa phe phẩy quạt, vừa nhìn về phía Thi Vô Tà, nói: "Vô Tà huynh, không biết ngươi là đang tìm ai nhỉ, hay là giúp người khác tìm?"

"Ta tìm thì sao? Giúp người tìm thì lại sao?" Thi Vô Tà nói.

"Nếu như ngươi tìm, Thiếu Du đương nhiên là gắng hết sức, nếu như giúp người..." Phan Thiếu Du vừa nói tới đây, nụ cười đã thu lại, nói: "Thiếu Du cũng sẽ cố hết sức."

"Các ngươi đi xuống đi." Phan Thiếu Du bắt đầu cân nhắc trong lòng.

Cái tên Mạc Trân Trân này hắn ta vốn dĩ đã quên rồi, hôm nay thế mà lại có hai người tới lôi lại.

Trong đó một người là Cổ nhị gia Cổ Thuận, hắn ta nhớ rõ lúc ấy chính là hắn ta đã xin được từ Cổ nhị gia, hơn hai năm trôi qua, thế mà lại muốn đòi lại về, điều này đúng là ngoài dự liệu của hắn ta, đây cũng không phải là tính cách của Cổ nhị gia.

Chẳng lẽ là vì người trước mặt đây, là vì Thi Vô Tà? Thể diện của nhà họ Thi cũng không dễ làm mất được, chỉ là hắn ta đã đồng ý trả lại cho bên Cổ nhị gia rồi.

Bình Luận (0)
Comment