"Quả là không may, Mạc Trân Trân này từng là vợ lẽ của Cổ nhị gia, vì tội trộm ngọc mà bị Cổ nhị gia để ở chỗ ta coi như trừng phạt, hôm nay đã đón về rồi." Phan Thiếu Du nghiêm túc nói với Thi Vô Tà, điều trong lòng hắn ta thật sự bận tâm cũng chỉ có Thi Vô Tà.
Về phần Lâu Cận Thần, một kiếm sĩ giang hồ, cho dù bản lĩnh bằng trời, ở trong thành Càn Kinh này thì có khả năng tạo được gợn sóng nào chứ.
Trong hậu trạch của biệt quán Hồng Diệp, trong một căn phòng âm u, có một nữ tử đang ôm một đứa bé con cho bú sữa, bên cạnh còn có một đứa trẻ đang ngủ.
Cửa bị đẩy ra, nữ tử trong phòng quay lại, nhỏ giọng nói: "Sa Sa tỷ, đứa nhỏ tỉnh rồi, ta đút một chút sữa."
Vị nữ tử này tên là Sa Sa, mặc một bộ quần áo hoa lệ đi tới, thuận tay nhẹ nhàng đóng cửa vào, đi tới bên cạnh nữ tử nói: "Trân Trân, ta nhớ rõ ngươi từng nói với ta, trên đời này ngươi chỉ có một phụ thân đúng không?"
"Đúng vậy!" Mạc Trân Trân ngờ vực đáp.
"Không có người thân bạn bè khác sao?" Sa Sa lại hỏi lần nữa.
"Ta và phụ thân hành tẩu giang hồ, bởi vì quê nhà gặp tai họa, đã cắt đứt liên lạc với người thân từ lâu, hành tẩu giang hồ nhiều năm cũng không có bạn bè gì cả." Mạc Trân Trân sau một hồi suy tư nói.
"Xảy ra chuyện gì rồi sao? Sa Sa tỷ!" Trên mặt Mạc Trân Trân hiện lên một tia đau đớn, bởi vì sữa không đủ, bị đứa nhỏ trong lòng mút rất đau, đứa nhỏ bởi vì mút không ra sữa, nôn nóng đến khóc lớn.
Tiếng khóc oa oa khiến căn phòng nhỏ âm u náo nhiệt hẳn lên, nàng ôm đứa nhỏ nhẹ nhàng vỗ về, lại không dừng được tiếng khóc của đứa nhỏ, chỉ có thể lại đổi bên cho đứa nhỏ bú.
Đứa nhỏ ở bên nữ tử tên Sa Sa lại không khóc, lúc này mới mở lời nói: "Trân Trân, vừa nãy chúng ta bị Phan công tử gọi đi tiếp khách, gặp được hai người."
Trong lòng Mạc Trân Trân chợt sinh ra một tia chờ mong, cuộc sống địa ngục này phảng phất như có một tia sáng chiếu vào, nhưng nàng lại không dám nghĩ nhiều, bởi vì nàng đã từng nghĩ tới, cuối cùng lại chỉ thêm một lần thất vọng, mãi đến khi rơi vào tuyệt vọng.
"Trong hai người đó, một người nhìn có vẻ là một vị quý công tử, một người còn lại là người trong giang hồ." Sa Sa nói.
"Người trong giang hồ kia bao nhiêu tuổi?" Mạc Trân Trân mau chóng hỏi.
"Là một người trẻ tuổi, có râu, đặc biệt nhất là đôi mắt hắn rất đẹp, trong sự lười biếng lại có một kiểu sâu sắc sắc bén, rất quyến rũ." Sa Sa miêu tả.
Trái tim Mạc Trân Trân vốn đã bay lên lại rơi xuống, nàng chắc chắn mình không quen biết người như vậy, phụ thân cũng không quen.
"Quý công tử kia, hắn hỏi nơi này có phải có một nữ tử tên Mạc Trân Trân không." Sa Sa hỏi: "Ngươi quen biết vị quý công tử kia sao? Quý công tử này toàn thân là quần áo màu trắng, sắc mặt hơi tái nhợt, giống như là mắc bệnh."
"Ta không quen biết quý công tử gì cả." Mạc Trân Trân lắc đầu nói, nàng không biết ai đang tìm mình, sau khi nghe được tin tức này xong, trái tim đập đến dữ dội.
"Ta thấy không phải quý công tử kia tìm ngươi, là người giang hồ có đôi mắt đẹp kia tìm ngươi." Sa Sa nói.
"Phụ thân của ta không tới tìm ta, sao... Sao lại có người khác tới tìm ta chứ?" Trái tim Mạc Trân Trân đột nhiên hoảng sợ, vốn dĩ trong lòng nàng vẫn nghĩ, phụ thân của mình có thể là gặp phải chuyện gì chậm trễ, lúc này mới không thể mau chóng trở về, nhưng hiện tại lại có một người không quen biết đến tìm mình, thế thì chỉ có một khả năng.
Phụ thân khả năng đã xảy ra chuyện rồi.
Hốc mắt đã khô cạn của nàng bỗng trở nên ươn ướt, vốn dĩ nàng nghĩ rằng mình đã khóc cạn nước mắt rồi, hiện tại nghĩ đến khả năng này, nước mắt của nàng thế mà lại vẫn ứa ra.
"Trân Trân, trước đừng khóc, ngươi bình tĩnh một chút, nếu như người này đúng là bạn bè của cha ngươi, là tới tìm ngươi, ngươi làm thế nào?" Sa Sa hỏi.
"Nếu như là bạn bè của phụ thân ta, ta đương nhiên đi cùng hắn, nhưng mà..."
"Nếu như Phan công tử không cho ngươi rời đi, bạn của cha ngươi có khả năng đưa ngươi rời đi không chứ? Có một số lúc nghĩ là một chuyện, có thể làm được hay không lại là một chuyện khác."
Lời của Sa Sa khiến Mạc Trân Trân lập tức rơi vào rối rắm.
Nàng sợ mình đến lúc đó sau khi bày tỏ ý muốn rời đi, bạn của phụ thân lại không có cách đưa mình rời đi, đó mới là điều đáng sợ nhất.
"Tất cả đều vẫn chỉ là phỏng đoán của chúng ta, có lẽ chỉ là người khác hỏi thăm một chút mà thôi, cuối cùng có lẽ cũng không phải tới hỏi ta." Mạc Trân Trân đau khổ nói.
Nữ tử tên Sa Sa cũng khó chịu, nếu như có cơ hội rời đi, ai lại không muốn rời khỏi nơi này chứ? Kết cục của Mạc Trân Trân hôm nay đó chính là kết cục tương lai của nàng.